Trương Trấn Chu khó hiểu,”Tây Lưỡng vương, người đang nói cái gì vậy?”
Tiêu Bố Y khoát khoát tay, “Không sao, bổn vương cầỉ cảm thấy, thiên hạ này… càng ngày càng thú vị!”
***
TrungNguyên các noi khói lừa tràn ngập. Lý Thế Dân một lằn nữa lĩnh quàn cùng Tiết Cừ đối kháng, thoạt nhìn đã đến bước không thể quay đầu. Tin Tiết Cừ ốm chết truyền đến. Quan Trung sĩ khí đại chấn.
Lý Thế Dân người đang pừ trong doanh, râu ria tua tủa. hắn không còn là ngọc thụ lảm phong, không còn là phong lưu phóng khoáng, hắn hiện tại thoạt nhìn chẳng khác gì Trương Phi!
Từ Trường An một lần nữa xuất phát, tiệp tục cùng quân đoàn Lũng Tây đối kháng. Lý Thế Dân tiệp nhận quân quyền từ Tnrởng Tôn Thuận Đức. một lần nữa chỉ huy Đường quân.
Trường Tôn Thuận Đức không có bất kỳ bất màn gì. thậm chí một khắc khi Lý Thế Dân tiệp nhận, thản nhiên trở về Tây Kinh. Hắn chưa bao giờ đoạt công, không tranh phong. Lý Uyên bảo hắn lành binh, hắn liền xuất chinh đánh lui Tiết Cừ, đem chiến tuyến một lần nữa kéo về Thiên Thủy Nguyên. Nhưng Lý Thế Dân muốn hắn lui ra phía sau. hắn liền buông tay mặc kệ, mọi việc không để ý tới.
Người như vậy, rất nhiều người xem thường, nhung dạng người này, lại cũng như Lý Hiếu Cung, đều được Lý Uyên tuyệt đối tín nhiệm!
Người khác tranh đoạt thiên hạ, hùng hực khí thế, câu tâm đấu giác. Bọn họ thoạt nhìn chi là đứng ngoải nhìn mà thôi.
Lý Thế Dân đối với thái độ Trưởng Tôn Thuận Đức cũng không lấv làm kỳ. khi tiếp nhận quân quyền, nội tâm sôi trào, bề ngoải tinh táo. Đạo mệnh lệnh đầu tiên cùa hắn, là không được hiệu lệnh của Đôn Hoàng công, ai dám tự xuất chiến, chém không tha!
Toàn quân nghiêm nghị, trận địa sẵn sàng đón quân địch, hiểu rằng Đôn Hoàng công lấy xấu hồ thành đũng mãnh, lần này đương nhiên quyết tâm cùng Tiết Cừ quyết một trận từ chiến. Chiến tranh máu tươi là làm cho người ta phát triển nhanh chóng nhất, sự lỗ màng nóng vội cùa Lý Thế Dân trước đây, trải qua máu tươi cùa Đường quàn quán thâu, một hồi thảm bại giáo huấn, đã biến thành trầm ổn cô đọng. Lý Uyên chưa bao giờ sợ con thất bại, chỉ sợ sau khi thất bại không thể hấp thụ giáo huẩn, không có ai trời sinh đã thích chiến tranh, cho nên hắn chọn dùng phệp khích tướng, vẫn cho con mình cơ hội một lần nữa tỉnh lại.
Trước mắt thoạt nhìn, hắn đã đạt được mục đích.!
Bề ngoài tỉnh táo của Lý ThếDân che dấu nội tâm cuồng nhiệt. Một khắc hắn từ Trường An tới đây đã chuần bị. lần này hắn và Tiết Cừ, chỉ có thể sống một người! Nếu hắn thua, hắn sẽ không trở lại Trường An!
Tuy bức thiết muốn cùng Tiết Cừ quyết chiến, nhung mà Lý Thế Dân dù sao cũng rất thông minh, hắn hiểu rằng trước mắt quân đoàn Lũng Tây nhuệ khí đang lẽn. hắn nếu như xuất binh, năm phần thắng cũng không có. Nếu như không phải bất đắc dĩ. không có tám phần nắm chắc, không cần phải xuất chiến, đây là Lý Uyên trước khi hắn xuất chinh đã ngàn vạn lần dặn dò.
Cho nên Lý Thế Dân chỉ có thể đợi, chỉ có thể nhịn.
Có đôi khi, chờ cùng nhịn tuy khiến cho rất nhiều người không thoải mái. nhung lại có thể thắng lọi, đó là một sự thật không thể tranh cài. Tièu Bố Y không khồ thủ. hắn sè không thắng được Lý Mật, Lý Thế Dân không cố thủ. cũng không cách nào thù thắng T:iểt Cử. Chờ đợi. nhẵn nại đối với Lý Thế Dân mà nói, là một khóa hắn cằn phải trải qua, chỉ có sống qua cùa này, hắn có thể có sự đột phá.
Lý Thế Dân chờ đợi là để cho phụ thân làm những chuyện còn lại, chờ đợi cấp cho Tiết Cử một kích trí mạng, Lý Uyên đã phái người liên lạc Lý Quỹ, chuần bị tập kích Lũng Hữu, khiến cho Tiết Cừ hai mặt gặp địch, Lý Uyên đã lôi kéo Đột Quyết, cắt đứt hậu viện cùa Tiết Cử, Lý Uyên đã xuất binh đi cắt đường lương của Tiết Cử. Lý Uyên đã tính rõ, Tiết Cử lương thảo đã không đùnửatháiig. Lý Uyên tuy tọa trấn Tây Kinh, nhưng đa mưu túc trí phát ra mệnh lệnh từng bước một, chuẩn bị dồn địch vào chỗ chết. Lý Uyên ấn nhẫn mấy chục năm, đương nhiên không quan tâm nhịn thêm mấy tháng nữa. Bởi vì chỉ có đến bước như hắn, mới biết được xúc động hại chết người! Kiến Thành đã trăm nhẫn thành vàng, sẽ thành việc lớn, nhưng Thế Dân còn kém quá xa, hắn hy vọng Thế Dân có thể rò ràng được điểm ấy.
Lý Thế Dân giữ lại khí lực, chỉ còn chờ một trận chiến cuối cùng với Tiết Cừ. nhung hắn nghĩ quá nhiều, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, Tiết Cừ đột nhiên chết! Nhất đại kiêu hùng lại chết vô thanh vô tức như vậy, thậm chí so với người thường chết còn muốn thống khoái hơn nhiều!
Sau khi nghe được tin tức Tiết Cừ ốm chết. Lý Thế Dân thật lâu không thể tin tường, nhưng mà sau khi hắn vững tin về tin tức này, chỉ ngừa mặt lên trời mắng một câu, lào tặc thiên này… Thật không có mắt!
Nhưng sau khi trách mắng, hắn đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, có loại xúc động muốn roi lệ, hắn hiểu rằng đối với Đường quân mà nói, lão thiên gia đã mờ mắt, Tiết Cừ đã chết, Tiết Nhân Quả không đù gây sợ hãi, Đường quân đến hôm nay. lại nghênh đón một bước ngoặc trọng đại! Lý Thế Dàn hắn qua cơn bĩ cực đã đến hồi thái lai, rốt cuộc đã có thể phong phong quang quang về lại doanh trướng…
Nhưng mà trận thắng lợi này. đến thật không dễ!
***
Ông tròi luôn thích trong lơ đàng trêu cợt sinh linh, trong khi Lý Thế Dân chửi ầm lẻn lão tặc thiên, ờhồBàDươngGiangNain, cũng có một người chừi lẽnnliưthế.
Lão tặc thiên này… thật không có mắt!
Lâm Sĩ Hoằng một ngụm đàm nặng nề phun vào hồ Bà Dương, hai con ngươi lại như chim ưng nhìn chằm chằm vào phía đối diện hồ. Gió êm sóng lặng, ánh dương chiếu khắp, hồ Bà Dương sóng xanh vạn đạo. thật sự là một cảnh tượng yên bình.
Lào tặc thiên cũng không có gió táp mưa sa, khác biệt là, trời lam như mặt hồ. ngàn dặm không mây.
Nhưng Lâm Sĩ Hoằng cũng không vì này loại thời tiết tốt này mà yêu mến lào thiên gia. khác biệt là, hắn đang bực bội muốn điên lên. hắn ầiện tại đã gặp phải tinh trạng từ chiến đến cùng, hắn lần này, không thể lại thua, hắn đã không cònbao nhiêu lợi thế!
Vốn quân Tây Lương mấy ngày này vẫn cùng Lâm Sĩ Hoằng ờ vào giai đoạn giằng co, bọn họ muốn diệt Lâm Sĩ Hoằng. hữu tâm vô lực. Lâm Sĩ Hoẳng muốn công chiếm Kinh Tương, càng tuyệt không khả năng. Lâm Sĩ Hoằng đã thỗa màn loại tinh huống này. ít nhất dưới đòi này dám cùng Tiêu Bố Y khiêu chiến, đã không có mấy ai.
Lâm Sĩ Hoẳng hắn thà rằng chết, cũng sẽ không đầu hàng Tiêu Bố Y, hồ Bà Dương là tiền vốn để hắn sống yên phận, hắn chờ đợi kỳ tích phát sinh. Kỳ tích không có phát sinh, kỵ binh lại đột ngột đánh tới. Lý Tĩnh đến Giang Hạ, lệnh các nơi ven đường gia tăng đóng thuyền, bản thân thì dẫn thiết kỵ im ắng đến Dự Chương.
Lâm Sĩ Hoằng vội vàng tiệp chiến, bảy chiến bảy bại, hao tồn mấy ngàn tinh binh, Lý Tình mỗi lẩn xuất động, chỉ hơn ngàn binh mã, nhưng hắn đối với Lý Tình không thể làm gì được. Khi thua lần đầu. Lâm Sĩ Hoẳng chỉ cảm thấy thòi vận không đủ, là Lý Tĩnh đánh lén đắc thù, nhưng khi thua lần thứ bảy, Lâm Sĩ Hoẳng đã rõ ràng một điểm, muốn dùng bộ binh thắng được Lý Tĩnh, thế còn khó hơn lên tròi!