Đột nhiên Lâm Hiên quay đầu, dừng độn quang. Trong mắt lóe ra tinh quang, vẻ mặt trở nên âm tình bất định.
Cách đây khoảng năm nghìn dặm truyền đến linh lực chấn động dị thường. Đấu pháp kịch liệt khiến thiên địa nguyên khí vô cùng hỗn loạn, xa như vậy mà hắn cũng cảm ứng được.
Do dự một chút, thân hình Lâm Hiên lóe lên. Sau vài nhịp hô hấp chỉ cách địa điểm kia bảy tám trăm dặm.
“A!” Lâm Hiên dụng thần niệm đảo qua thì trên mặt lộ vẻ vừa mừng vừa sợ. Ở đó thủy nguyên khí vô cùng mạnh mẽ, có điều xen lẫn là kim nguyên khí cường đại hơn rất nhiều.
“Ly Hợp hậu kỳ!” Trong mắt lóe ra Lâm Hiên sát khí: “Oan gia ngõ hẹp, không ngờ là nghiệt súc Vạn Giao Vương.”
Tốc độ của hắn tức khắc nhanh hơn ba phần. Mấy trăm dặm chỉ là sau một thoáng.
Một cơn lốc mù sương cỡ hơn mười trượng liền trời tiếp đất thanh thế vô cùng kinh người hiện ra trong tầm mắt.
Trong cơn lốc có thể thấy vô vàn tia chớp, hỏa cầu, phong đao, còn có pháp bảo va chạm không ngớt.
Chỉ là cuồng phong bạo phá đã khiến cảnh vật chung quanh bị san bằng, tiếng bạo liệt như vạn mã dày xéo liên miên không dứt.
Bên trái là một mỹ nữ mỹ miều dung nhan tú lệ, Mắt mày như tranh nhưng vẻ mặt vô cùng lãnh ngạo, quanh thân hội tụ một lượng lớn thủy nguyên khí, biến thành vô số con Phi Ngư xoay quanh bay múa không thôi.
Mộng Như Yên!
Vân Châu đệ nhất nữ tu thần thông cường đại nhưng lúc này nàng chỉ miễn cưỡng ngăn cản cường địch thôi.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Đối thủ của nàng thật quá cường đại.
Phi Ngư khí thế hào hùng dày đặc nhưng lúc này đang bị bảy tám con Giao Long toàn thân tỏa ra kim quang chói mắt, nhe nhanh múa vuốt đánh tới.
Vùn vụt tiếng xé gió truyền vào tai, vô số kim sắc trảo ảnh như tia chớp đánh vào đám Phi Ngư dày đặc. Sau đó các Giao Long há mồm to như chậu máu đem các Phi Ngư nuốt vào bụng.
“Tiên tử, tới nước này rồi ngươi còn muốn làm châu chấu đá xe sao? Ngoan ngoãn thì bó tay chịu trói. Bản tôn cũng là người thương hương tiếc ngọc. Nếu tiếp tục chống cự thì ta cho ngươi muốn sống không thể, muốn chết không được” Tiếng cười cạc cạc quái dị truyền vào tai, vừa lên tiếng là một quái vật đầu giao thân người, chính là gia hỏa Vạn Giao Vương khinh yếu sợ ác kia.
Tại Sơn Đỉnh, Cổ Ma thi triển huyết tế thuật mời Nghiệt Long hàng lâm, dễ dàng tiêu diệt hai âm hồn quỷ vật Ly Hợp hậu kỳ. Vạn Giao Vương tung hoành Thiên Vân thập nhị châu mấy vạn năm sợ tới mức tè ra quần, không nói hai lời liền độn quang chạy đi.
Nhưng lẩn trốn một lúc, lão quái vật lại có điểm hối hận. Chẳng lẽ cứ trơ mắt bỏ qua Tiên nhân bảo vật như thế nhưng trở lại đó thì lão vẫn sợ hãi.
Chần chừ nửa ngày, lão quái vật này không lên Sơn Đỉnh mà mai phục tại sườn núi xem xét tình huống.
Lại nói tiếp cũng là vô tình, vừa lúc Như Yên tiên tử ngang qua, oan gia hẹp lộ đụng độ lão.
Vạn Giao Vương muốn đột phá bình cảnh cần đỉnh lô cực phẩm, Như Yên tiên tử tuy là Ly Hợp trung kỳ nhưng thực lực không bằng, vì thế lão gia hỏa này không kiêng nể xuất thủ.
Đối mặt với sự uy hiếp đối phương, dung nhan xinh đẹp của Như Yên tiên tử hiện sát khí. Hai tay luân chuyển múa may, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết đang muốn thi triển bí thuật.
“Tiện tỳ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Vạn Giao Vương hét to một tiếng, tự nhiên không để đối phương rảnh tay thi pháp. Thanh âm bùm bùm bạo liệt truyền vào tai, thân hình lão yêu chợt đại trướng.
Mắt thấy đấu pháp sắp trở nên ác liệt thì một đạo kinh hồng từ phía chân trời tiến nhập trong tầm mắt.
“Đệ đệ.”
“Tiểu tử họ Lâm.”
Hai tiếng kinh hô đồng thời truyền vào tai, bao hàm tâm tình khác nhau.
Mộng Như Yên vừa mừng vừa sợ còn Vạn Giao Vương thì vô cùng kinh nghi.
“Đệ đệ, sao ngươi cũng ở trong này?”
Mộng Như Yên vô cùng vui mừng. Nàng tới nơi này chính là vì tìm kiếm Lâm Hiên, không ngờ khi nàng nguy hiểm lại gặp được hắn.
Thật sự là thiên đại vui mừng!
Không biết Nguyệt Nhi có ở đây hay không, nếu ba người liên thủ tự bảo vệ thì không có vấn đề.
Khó trách Mộng Như Yên nghĩ như vậy, tuy thực lực đệ đệ không kém nhưng sao có thể bằng Vạn Giao Vương Ly hợp hậu kỳ.
Lâm Hiên xuất hiện khiến song phương tạm thời dừng đấu pháp.
Vẻ mặt Vạn Giao Vương nửa mừng nửa lo, đưa ánh mắt âm lãnh đảo qua Lâm Hiên thì cười cạc cạc mở miệng:
“Tiểu tử, không ngờ ngươi còn sống, chẳng qua gặp lão phu thì vận khí ngươi thật không tốt. Ta hỏi ngươi, Cổ Ma hay là lão gia hỏa Vọng Đình Lâu chiếm được bảo vật tiên nhân?”
“Ngươi hỏi làm gì, sao ta phải nói cho tên sắp chết như ngươi?” Không ngờ ngữ khí của Lâm Hiên vô cùng kiêu ngạo, không chút khách khí.
“Ngươi… Ngươi nói gì?” Vạn Giao Vương cơ hồ nghĩ mình nghe lầm, chẳng lẽ tên tiểu tử này hỏng đầu rồi:
“Ngươi… Ngươi dám nói với lão phu như vậy sao?”
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 506: Địa cung sụp đổ