Trần Hoằng Chí tê liệt cả da đầu, bọn họ tìm mình làm gì? Nhất là tên Lý Phụ Quốc này, tâm địa thủ đoạn độc ác, lời đồn năm xưa hoạn quan đông cung chết trong tay hắn không dưới mười người.
“Các ngươi.. có chuyện gì sao?”
Lý Phụ Quốc nở nụ cười, nụ cười vô cùng thân thiết, hắn từ từ đi lên trước tỉ mỉ quan sát Trần Hoằng Chí một lượt, chậc chậc khen nói: “Quả nhiên là một hậu sinh rất tháo vát giỏi giang, chẳng trách thánh thượng lại xem trọng ngươi như vậy! Không tồi, không tồi!”
Tiếng nói ôn tồn của đối phương làm cho Trần Hoằng Chí khẽ thả lõng người, hắn lại hỏi: “Lý công công, có điều gì chỉ giáo đối với vãn bối ư?”
“Chỉ giáo? Không, không có, bọn ta đến chỉ là muốn hỏi thăm tình hình của thánh thượng, nghe nói thánh thượng đã bệnh rồi, bọn ta rất quan tâm.”
“Hồi bẩm tiền bối, thánh thượng đêm qua bệnh đến rất nghiêm trọng, nhưng trải qua ngự y chẩn trị một đêm, sốt đã hạ rất nhiều, bây giờ đang ngủ mê man.”
“À! Thì ra là như vậy.”
Lý Phụ Quốc gật đầu cười nói: “Vậy ngươi nhất định rất vất vả rồi, một đêm canh giữờbên cạnh!”
“Đúng vậy, ta cả đêm không ngủ, thân thể đã mệt đừ cả rồi.”
Trong ngữ khí của Trần Hoằng Chí đã để lộ ra một chút ý tử bất mãn, hắn hi vọng bọn họ mau chóng rời khỏi, để mình có chút thời gian nghỉ ngơi, không ngờ Lý Phụ Quốc không hề có ý muốn đi, hắn ta ở trên giường của hắn ngồi xuống, thấp đầu trầm tư lặng thinh.
“Tiền bối, còn có chuyện gì sao?”
Cho dù tư cách của Lý Phụ Quốc rất giả, nhưng hắn dù sao là ngươi bên cạnh của thái thượng hoàng, không phải là một người chủ nhân, Trần Hoằng Chí ở bên cạnh Lý Thích vô cùng đắc sủng, trong lòng hắn bèn nảy sinh ra một chút kiêu ngạo, khẩu khí đối với Lý Phụ Quốc cũng không quá khách sáo nữa.
Lý Phụ Quốc từ từ ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn vào hắn, hỏi: “Trần tiểu công công, ngươi là đang đuổi ta đi sao?”
“Ta không có ý đó, chỉ là ta rất mệt rồi, muốn nghỉ ngơi..
Lời của hắn vẫn chưa nói xong, Lý Phụ Quốc bèn ra hiệu mắt với một viên hoạn quan bên cạnh, hoạn quan túm ngay lấy cổ áo của hắn, dùng đầu gối va nện mạnh vào bụng của hắn, Trần Hoằng Chí đau đến người co rút lại, chi cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều lộn nhào cả lên.
Hoạn quan kia lại một quyền đánh lên eo trái của hắn, đánh hắn ngã nhào trên đất, tiếp theo đó hai viên hoạn quan quyền đấm cước đá, đánh đến Trần Hoằng Chí chết đi sống lại, ngay cả tiếng cầu xin tha mạng cũng không kịp nói.
“Gia gia tha cho ta a! Tha cho ta đi!”
Lý Phụ Quốc lạnh lùng nhìn hắn bị đánh, trong lòng hắn đã có suy tính, đối phó với thứ tiêu hoạn quan không biết trời cao đất dày này, cú đấm chính là bài học tốt nhất, năm xưa hắn không phải cũng từng nếm trải qua điều này sao?
“Coi chừng, đừng đánh mặt hắn.”
Hắn thỉnh thoảng lại nhắc nhở hoạn quan, chờ đánh đến một lúc nhất định, hắn mới ra hiệu tay, hai viên hoạn quan lại lui sang một bên, Lý Phụ Quốc nhếch chân lên, cười nham hiểm nói: “Trần tiểu công công, ngươi còn muốn đuổi ta đi không?”
“Không.. vàn bối không dám nữa.” Trần Hoằng Chí rên ri, ngọng nghịu không rõ nói.
“Cho gan ngươi cũng không dám, thay một bộ y phục khác đi! Theo ta đi gặp thái thượng hoàng.
Tin tức Lý Thích rơi xuống nước sinh bệnh, Lý Hanh thật ra ở ngay thời gian đầu tiên đã hay biết rồi, hắn ở trong Đại Minh cung có người, lúc nào cũng có thể có được tình báo mới nhất, nhưng hắn cần một tâm phúc bên cạnh Lý Thích, hắn đã quan sát rất lâu, tên Trần Hoằng Chí này bèn là người được chọn thích hợp nhất, trên bàn hắn có một phần tình báo tỉ mỉ tường tận liên quan đến Trần Hoằng Chí.
Tên Trần Hoằng Chí này là người Tân Phong huyện, mẫu thân hắn mất sớm, phụ thân và huynh trưởng chơi bời lêu lỏng, lúc hắn mười tuổi đã đem hắn đưa vào trong cung làm tiểu hoạn quan, tên Trần Hoằng Chí này hận phụ thân huynh trưởng thấu xương, sau khi vào cung bèn không đi thăm bọn họ nữa.
Đây khiến cho người vẫn thường hay thích nắm cán người khác bằng việc dùng người nhà như Lý Hanh có chút khó xử rồi, nhưng Lý Hanh cũng đã phát hiện ra nhược điểm của tên Trần Hoằng Chí này, hắn có một chút mối trộm vặt nhỏ, trong phòng của hắn, đã phát hiện ra không ít đồ đạc của hoàng đế Lý Thích, bao gồm một vật chặn giấy tỳ hưu ngọc bích cực phấm trên thư án và mấy món trang trí vàng ngọc, đây đương nhiên không phải là Lý Thích ban cho hắn, lúc đó khi tỳ hưu ngọc bích bị thất lạc, rất nhiều cung nhân đều bị tra khảo, ai lại ngờ rằng, lại là bị tên Trần Hoằng Chí trộm đi rồi.
Lý Hanh cười lạnh một tiếng, thu dọn một tên hoạn quan cỏn con, còn không dễ dàng sao?
Lúc này, Lý Phụ Quốc bước vào, nói: “Điện hạ, hắn đến rồi.” “Dẫn hắn tiến vào!”