Đội chinh xích hầu gật gật đầu, khẽ nói: “Bẩm.. đúng! Bọn thuộc hạ từ miệng một tên tù binh Thổ Phồn được tin, mười xích hầu quân Đường không cam bị bắt, toàn bộ tự sát, đầu của họ vẫn còn bị treo trong doanh trại quân Thổ Phồn thành A Hoãn thị chúng.”
Lý Khánh An lúc này trở nên trầm mặc, hắn nhẹ nhàng huơ tay tỏ ý đội chính xích hầu lui xuống, Lúc này hắn lại khoát tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía cuối chân trời, trong lòng là một nỗi đau khó nói, Các quan tướng trong phòng cũng không dám kinh động hắn, mọi người lũ lượt ra hiệu mắt với Lệ Phi Nguyên Lễ, để hắn đi an ủi đại tướng quân.
Lệ Phi Nguyên Lễ đi lên trước, hắn chấp tay nói với Lý Khánh An: “Đại tướng quân, tuy mười xích hầu của ta đã hi sinh, nhưng công tích họ lập được đủ để họ có thể nhắm mắt nơi chín suối, chúng ta nhất định sẽ hậu đãi người nhà họ, xin đại tướng quân cứ yên tâm.”
“Đầu người của mười huynh đệ ta vẫn còn bị thị chúng trong đại doanh Thổ Phồn, ngươi nói ta làm sao có thể an lòng được.”
Lý Khánh An thở dài một tiếng hạ lệnh: “Dẫn hắn lên đây đi!”
Một chốc sau, mấy tên thân binh dẫn tên lính Thổ Phồn lên, hắn chính là một trong các cao quan Thổ Phồn bị bắt làm tù binh trong trận chiến thành Thả Mạt, tên là Luân Gia Tức, là một tên vạn phu trường, có quan hệ khá tốt với Thượng Tức Đông Tán, Sau trận chiến một phần quân Thổ Phồn bị đưa đi núi khoảng Ngân Thành làm khổ sai, tên cao quan này cũng là một trong số đấy.
“Quỳ xuống!”
Các thân binh cùng đẩy hắn quỳ phịch xuống, Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi rất may mắn, ta sẽ thả ngươi về Thổ Hỏa La.”
Phiên dịch bên cạnh chuyển lại lời Lý Khánh An với hắn, tên quân quan này không dám tin vào tai mình, hắn do dự hỏi: “Vì sao lại thả ta?”
“Rất đơn giản, ta chỉ cần ngươi mang một tin của ta đến với Thượng Tức Đông Tán, ta có thể dùng một vạn quân tù binh Thổ Phồn để đổi lấy mười xích hầu của ta, nếu hắn đồng ý, thì nói hắn đưa xích hầu của ta về, ta ắt tự thả người; còn nếu hắn không nguyện ý, ta sẽ dùng một vạn quân Thổ Phồn kia để làm vật tế cho mười xích hầu của ta!”
Nghe xong phiên dịch, quân quan Thổ Phồn không khỏi ngỡ ngàng, dùng một ngàn người để đổi lấy một người, đây rốt cuộc là ai mà lại đáng giá nhường này?
“Thượng Tức Đông Tán tướng quân có biết đây là ai không?”
“Hắn biết rõ, biết rõ hơn ai hết, ngươi đi đi! Ta đợi tin của các ngươi.”
Quan quân Thổ Phồn bị ập giải đi, Lệ Phi Nguyên Lễ đi lên khẽ giọng nói: “Đại tướng quân, một vạn người để đối xác của mười người, liệu giá này có quá đắt không?”
Lý Khánh An lắc lắc đầu: “Không đắt, Thượng Tức Đông Tán cũng cần phải thông qua được với phía Thổ Phồn về việc làm mình, người quá ít hắn sẽ không chấp nhận.”
Dừng lại một lát, Lý Khánh An lại cười mỉa, nói: “Cho dù có tặng hai vạn người cho hắn thì sao? Sớm muộn gì hắn cũng sẽ là món ăn trong đĩa của ta!”
Tán phổ trẻ tuổi của Thổ Phồn không phải do trọng thương không qua khỏi, mà là chết ngay tại chỗ, một cây nỏ tiễn tẩm thuốc cực độc xuyên qua đầu, Thượng Tức Đông Tán trong bàng hoàng sau hai ngày giấu giếm tin tức cuối cùng kim trong bọc cũng lòi ra, chỉ đành thông báo với toàn quân, tán phổ bất hạnh qua đời, quân Thổ Phồn toàn quân chấn động, vô số người vỗ người khóc than, trong quân doanh đâu đâu đều khóc thương cho vị tán phổ của mình, toàn quân trên dưới đều lâm vào trong nỗi đau cực độ.
Thượng Tức Đông Tán trong lúc bàng hoàng trong lòng rối bời, hắn không biết mình phải làm gì, tán phổ chết tại Thổ Hỏa La, vậy hắn phải giải thích thế nào với quốc nội, các vương công đại thần trong quốc nội có thể tha cho hắn ư?
Hắn có phải rút quân về, hay sẽ đợi chiếm được An Tây mới về giải bày, Trong suốt mấy ngày Thượng Tức Đông Tán đều trong tình trạng tinh thần hoảng hốt.
Sáng ngày hôm đó Thượng Tức Đông Tán vẫn ngồi thử người trong phòng, cái chết của tán phổ khiến hắn cũng không còn lòng dạ nghĩ đến chiến sự, đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến tình hình bị chiến của quân Thổ Phồn, Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gọi của một đám quan quân: “Đại soái, bọn thuộc hạ yêu cầu bắc phạt, chúng ta phải trà thù cho tán phô!”
Thượng Tức Đông Tán lòng hoảng loạn cáu gắt: “xoạt!” một tiếng hắn kéo cửa sổ lại, trong phòng bỗng chốc trở nên u tối, âm thanh bên ngoài cũng nhỏ hơn nhiều, Mấy ngày nay, mỗi ngày đều có binh sĩ Thổ Phồn đến thỉnh nguyện, dù cho sĩ khí dâng cao nhưng Thượng Tức Đông Tán căn bản không có tâm tư xuất binh, những tiếng kêu gọi này chi tổ khiến hắn thêm bực bội trong người.
“Đại soái!” Lại có người bẩm báo ngoài cửa.
“Bực minh quá!” Thượng Tức Đông Tán giận dữ nói: “Các ngươi không thể đề ta yên tĩnh một lúc được à?”
“Đại soái, là Luận Gia Tức đã đến.”
“Là ai?” Thượng Tức Đông Tán ngỡ ngàng hỏi.
“Luận Gia Tức, chính là vạn phu trường mà đại soái phái đi tác chiến cùng Thượng Gia Tố.”
“Hắn.. hắn chẳng phải đã bị quân Đường bắt làm tù binh rồi ư? Làm sao lại quay về được?”
Nghĩ lại, Thượng Tức Đông Tán hình như đã hiểu điều gì, bèn hạ lệnh: “Dần hắn vào đây!”
Một hồi sau, Luận Gia Tức bèn được dẫn vào, hắn là lão bộ hạ của Thượng Tức Đông Tán, từng theo hắn nhiều năm, vừa gặp Thượng Tức Đông Tán hắn đã quỳ xuống rơi lệ: “Đại soái! Thuộc hạ cứ ngỡ cả đời sẽ không còn gặp lại người!”
“Đừng khóc nữa!”
Thượng Tức Đông Tán bị tiếng khóc nức nở của hắn làm cho càng cáu gắt hơn, đập bàn nói: “Nếu ngươi còn khóc nữa ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài đấy!”
Luận Gia Tức hoàng quá không dám hó hé, có thể Thượng Tức Đông Tán mới thở phào, hắn vỗ vỗ vai Luận Gia Tức an ủi nói: “Ta biết ngươi đã phải chịu khổ nhiều, nhưng giờ ngươi nói cho ta biết ngươi đã về bằng cách nào, có phải Lý Khánh An đã thả ngươi về không?”
“Đúng thế! Hắn đã thả thuộc hạ về, để thuộc hạ chuyền lời cho đại soái, hắn muốn bàn một vụ giao dịch với đại soái.”
“Giao dịch? Giao dịch gì?”
“Hắn muốn đại soái trả xác của mười xích hầu kia về cho hắn, hắn nguyện ý dùng một vạn tù binh Thổ Phồn để trao đổi.”
Nếu Lý Khánh An chi dùng một ngàn người hoặc mấy ngàn người giao dịch, Thượng Tức Đông Tán căn bàn không nghĩ suy, nhưng một vạn tù binh thì quả thực hắn đã động lòng, hơn nữa với cục diện trước mắt hắn không thể không đồng ý vụ giao dịch này.
Trước mất tán phổ dẫn tán vạn quân đến vẫn trong tay hắn, trước lúc chết tán phổ đã chi chi Thượng Gia Tố, hình như là muốn Thượng Gia Tố tiếp quản quân đội, Việc này làm Thượng Tức Đông Tán rất thểu não, kỳ thực tám vạn đại quân ấy chưa chắc đã nghe chỉ huy của Thượng Gia Tố, nhưng vì tán phô gặp thích khách tại thành A Hoán, hơn nữa hung thủ lại ẩn minh trong nhà cao quan Thổ Hỏa La A Lan mà hắn đã một tay đề bạt, khiến trên dưới tám vạn quân kia đều bất mãn với hắn, Như thế này thì chúng sẽ quay lại nghe chỉ huy của địch thủ chính trường Thượng Gia Tố.
Vô hình chung mười tám vạn đại quân đã tan rã thành hai trận doanh, một là của Thượng Tức Đông Tán, một của Thượng Gia Tố, Việc này quân Đường tạm thời vẫn chưa biết, có điều Thượng Tức Đông Tán cũng hiếu, quân Đường sớm muộn gì cũng hiểu rõ chân tướng thôi.
Hiện nay Lý Khánh An nguyện ý dùng một vạn tù binh Thổ Phồn đổi mười cái xác quân Đường, đây cũng không chắc là vụ làm ăn không thỏa đáng, Thượng Tức Đông Tán vốn dĩ còn định vài ngày nữa sẽ giao mười cái xác này cho Thượng Gia Tố, nhưng hiện giờ hắn lại thay đôi chủ ý, nếu để Thượng Gia Tố được hưởng lợi này không bằng hắn nắm một vạn người này trong tay đã.
Nghĩ đến đây, Thượng Tức Đông Tán bèn hỏi Luân Gia Tức nói: “Hắn định sẽ trao đổi thế nào?”
“Lý Khánh An nói đại soái cử đưa người về đã, hắn ắt sẽ trả lại một vạn tù binh, đại soái ta thấy hắn có phải không có thành ý?”
“Không!” Thượng Tức Đông Tán lắc đầu nói: “Nếu ngươi nghĩ thế thì ngươi đã sai rồi, người Đường có câu ngàn vạn mua cốt, hắn dùng một vạn người để đổi mười chiếc xác kỳ thực cũng là tỏ vé cho binh sĩ hắn xem mà thôi!”
Hắn thấy Luận Gia Tức nghe xong mà trợn tròn mắt bèn cười lạnh nói: “Trí tuệ trong chính trị của người Đường không phải bọn ngốc như ngươi hiểu được đâu, thôi vậy, có giải thích cho ngươi thì ngươi cũng chẳng hiểu, Ngươi cử đi thêm một chuyến cho ta, thay ta đưa mười cỗ quan tài về cho Lý Khánh An.”
Ngoại thành Dali Bohe, mười hai vạn quân Đường mũ giáp chinh tề nghiêm túc đợi chờ, bọn họ đã xếp thành hắn hàng rồng rắn dài kéo dài mười mấy dặm, Trong tiếng tù và trầm lắng, tiếng trống chiến đùng đùng vang vọng, năm trăm kỵ binh quân Đường từ từ mở đường, sau lưng họ là mười chiếc xe ngựa kéo theo mười cỗ quan tài từ từ tiến đến, trên mỗi cổ quan tài đều có phủ lá hắc long chiến kỳ của An Tây, Hai bên quan quách có một ngàn kỵ binh hộ tống, trong tay ai cũng cầm theo giáo dài, khống chế chiến mã duy trì cùng nhịp bước với xe ngựa.
Mười cỗ quan tài đi đến đâu binh sĩ cúi đầu đến đó để bày tỏ kính trọng và mặc niệm, Giữa con đường hẹp Lý Khánh An đã đợi sẵn, hắn nhìn chằm chằm xe ngựa càng lúc càng đến gần, Khi đoàn xe ngựa cách Lý Khánh An không đến ba mươi bước thì dừng lại, Lý Khánh An trở người xuống ngựa bước nhanh lên trước, Hắn dừng lại trước mười cỗ quan tài, bỗng chốc quỳ một chân xuống, mười hai vạn đại quân thấy chủ soái quỳ xuống, mọi người đều lũ lượt cùng quỳ, trông bi tráng dị thường.
Trong làn gió dìu dịu vuốt qua khuôn mặt, hành quân tư mã Triệu Lư Sơ cao giọng đọc vang ‘Bản tế mười dũng sĩ Đại Đường’ do Lý Khánh An thân bút viết: ‘Đầu năm Trinh Trị thứ hai, mười dũng sĩ Đại Đường dấn thân xích hầu đi đến Thổ Hỏa La, tra xét địch tình, tìm hiểu dân ý, chăm chút cẩn trọng, ngày đêm không nghi.. tù trưởng Thổ Phồn tiến đến, mười dũng sĩ không tiếc sinh mạng, khẳng khái liều mình, dùng sinh mệnh bé nhỏ để đổi lấy sự sụp đổ của núi cao Thổ Phồn, thích sát thù lình quân địch, nhất tiền thiên thu.. thân là chủ soái, đương nhiên không thể vì tấm thân binh sĩ hèn mọn mà bỏ rơi, nay dùng một vạn tù binh đổi về vong linh mười dũng sĩ, hậu táng ở phía đông Toái Hiệp, để người đời sau phúng điếu, mười vị dũng sĩ, Châu Bí, Vương Diệc Thanh, Lỗ Ninh, A Mộc Đề, Niêm Tháp Nhĩ, A La Tái, Ngô Thất Lang, Cao Dực, Thiết Mộc Tư, A Khế, đều ban tặng Trung Võ tướng quân, tước vị Toái Hiệp huyện bá, phụ mẫu thê nữ của họ đều do Toái Hiệp phụng dưỡng, hỡi các dũng sĩ, thiên thu vĩnh tồn…
Lý Khánh An đứng dậy, tháo thanh đao đeo bên minh xuống đặt trên linh cửu Châu Bí, xong hắn lại khom người thi lễ, giờ khắc này mười hai vạn tướng sĩ đều bị chủ soái của mình làm cảm động, Ai ai đều rơm rớm nước mắt, mười sinh mạng thấp hèn lại được lễ ngộ long trọng như thế, dùng một vạn tù binh để đổi lại linh cửa của họ, sinh mạng của họ đã không hi sinh uổng công, Nếu có cơ hội, những tướng sĩ này cũng nguyện ý được như mười dũng sĩ này, vì chủ soái của mình, vì đế quốc Đại Đường hiến dâng sinh mạng và nhiệt huyết của mình.
Xe ngựa vẫn tiếp tục thẳng tiến, đợi khi mười xe ngựa dần dần đi xa, Lý Khánh An nhảy lên xe, cao giọng hô hào mười hai vạn tướng sĩ: “Hời các tướng sĩ An Tây, mười dũng sĩ của chúng ta tuy đã ra đi, nhưng chúng ta còn có mười hai vạn tân dũng sĩ, ngươi, ta, tất cả tướng sĩ chúng ta đều là một thành viên của An Tây quân, đây là vinh dự cho các ngươi, có dũng sĩ như các ngươi cũng là vinh hạnh cho ta, Hỡi các tướng sĩ, xin hãy đi theo ta, chúng ta cùng tung vó trên đất Thổ Hỏa La, thu thiên hạ trong tay.”
Hắn lại cao giọng vỗ vỗ cánh tay: “Mục tiêu của chúng ta, không phải Thổ Hỏa La, mà là thiên hạ!”
“Thiên hạ!”
Mười hai vạn tướng sĩ cùng vỗ tay hô hào, âm vang như sấm rền, chấn động cả đất trời.