Đám vệ sĩ còn tỉnh táo đều chết lặng, tên cầm đầu chính là huấn luyện viên của bọn họ.
Trình độ hiện giờ của bọn họ đều nhờ hắn dạy dỗ.
Huấn luyện viên còn không dám đấu với đối phương, bọn họ lại vây công người ta, đúng là lấy trứng chọi đá.
“Tôi cũng tự ngất!”
“Tôi cũng tự ngất!”
…
Mấy tên vệ sĩ còn chút sức chiến đấu thi nhau tự đánh ngất mình.
Bọn họ không nói giỡn, thật sự tự đánh mình ngất xỉu.
Bởi vì trong hơn hai mươi tên vệ sĩ đã có một nửa bị thương nặng, thậm chí có người bị đánh tàn phế.
Bọn họ nào dám tỉnh táo nữa? Thà ngất đi còn hơn.
Cùng lúc đó, trong một tòa biệt thự xa hoa của trang viên nhà họ Hoàng.
Chủ nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên Hành đang ngồi trên ghế bành.
Trên mặt bàn làm việc có một chiếc laptop.
Màn hình laptop đang chiếu cảnh Mã Siêu đấu với hơn hai mươi tên vệ sĩ.
Khi thấy từng tên vệ sĩ tự đánh ngất mình, lão ta tức phát điên, toàn thân run rẩy, mặt mũi xanh mét.
“Đợi chuyện hôm nay kết thúc phải giết toàn bộ vệ sĩ trong nhà! Không tha một ai!”
Hoàng Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vâng thưa ông chủ!”
Người đàn ông trung niên mặc áo vest đi giày da đứng sau lưng lão ta vội đáp.
“Ông chủ, cậu ta quá mạnh.
Chỉ e không mời vị kia ra, nhà họ Hoàng không còn ai đấu lại được nữa!”
Người trung niên im lặng một lúc rồi nói.
Hoàng Thiên Hành không đáp, chỉ nhìn chằm chằm màn hình laptop, không biết đang nghĩ gì.
Người trung niên không dám nói gì thêm, chờ Hoàng Thiên Hành quyết định.
Trong màn hình, Mã Siêu vẫn đang không ngừng đẩy lùi đám vệ sĩ nhà họ Hoàng.
Dường như anh ta không biết mệt mỏi, liên tục đánh đấm.
Mỗi lần anh ta ra đòn là một vệ sĩ nhà họ Hoàng bị đánh bay.
Nhẹ thì thương nặng, nặng thì bỏ mạng!
Chỉ trong vòng mười phút, dưới chân Mã Siêu đã la liệt người.
Mã Siêu đang ở cửa cuối cùng để vào biệt thự chính của nhà họ Hoàng.
Nghĩa là nếu không ai ngăn cản nổi, Mã Siêu sẽ gặp được những người đứng đầu gia tộc
.