Gã bán hàng thản nhiên nói, giọng điệu như khích tướng người ta.
Quả nhiên lời hắn nói không ai phản bác, nhưng lại trề môi khinh miệt. Tổ hợp linh trận cấp 5, uy lực ắt phải sánh ngang linh trận cấp 6, sức công phá tương đương Chí Tôn. Khuyết điểm là quá phức tạp, nhưng chẳng phải càng phức tạp thì uy lực càng miễn chê hay sao.
– Trận đồ này sẽ được bán bằng hình thức đấu giá, và ta không cần gì khác, chỉ cần điểm. Giá ban đầu 2500 điểm.
Mọi người lập tức nhốn nháo kinh ngạc, ngay cả Mục Trần cũng cau mày. Cái giá này quả là há miệng sư tử. Chính đội ngũ của hắn nằm trong top 16 cũng chỉ mới 3700. Xem ra những chi đội tầm thường đừng mong rớ đến quyển trận đồ kia.
Mọi người bàn tán xôn xao, ai nấy đều lắc đầu muốn bỏ đi. Trận đồ rất lợi hại, nhưng không chắc có thể bố trí được, lại còn cái giá trên trời như thế….
Mục Trần trầm ngâm, quay lại nhìn đồng đội. Đúng là hắn đang nổi tư tâm, nhưng điểm là của cả đội, đội trưởng như hắn tùy ý dùng thì cũng không hay cho lắm.
– Ta không có ý kiến.
Lạc Li cười khẽ.
– Ngươi là đội trưởng, ngươi quyết định là được.
Ba người kia thì cười trừ trả lời.
– Đa tạ, 2600!
Mục Trần hí hửng hô giá ngay lập tức.
Thanh âm của hắn dĩ nhiên là phá vỡ bầu không khí huyên náo bàn tán, ai nấy đều hướng mắt lại nhìn hắn.
– Cái chi đội ở đâu chui ra đây?
– Nhìn viện huy của bọn nó kìa, Bắc Thương linh viện đó!
– Hả? Bắc Thương linh viện? Chẳng lẽ là chi đội thời gian trước xông lên top 10 đó sao? Hình như bây giờ cũng rớt xuống 15, 16 gì đó…
– Để ta lấy Viện Bài ra xem, này này đúng họ rồi. Cũng có khá nhiều điểm đấy chứ.
“……”
Mọi người nhanh chóng moi ra lai lịch của hắn.
Gã bán trận đồ cũng tròn mắt kinh ngạc, chợt cao giọng nói:
– Chi đội đến từ Bắc Thương linh viện kia giá 2600, còn ai trả cao hơn không?
Chẳng một tiếng trả lời, ai nấy đều nhún vai. Cái giá đó quá cao mà họ lại không chắc đủ bản lĩnh bố trí linh trận phức tạp đó, và cũng chẳng cần vì một thứ không sử dụng được lại chuốc oán với một chi đội mạnh mẽ top 16.
Gã ta thấy vậy như cũng đã biết trước, vốn nghĩ còn có thể kiếm thêm được chút đỉnh nhưng rõ ràng là ảo tưởng. Nhưng dù sao cũng tốt, giá thế này cũng quá ngon rồi.
– Nếu không còn ai trả giá, vậy quyển trục này sẽ thuộc về chi đội Bắc Thương linh viện.
Hắn thở dài, rồi quay sang Mục Trần, chắp tay cười nói:
– Chúc m…
– 3000!
Một tiếng quát lớn chặn ngang tiếng chúc mừng của hắn, ai nấy kinh ngạc ngẩng lên tìm kiếm chủ nhân của tiếng quát kia.
Mục Trần nhíu mày, nhìn lên lan can tầng 2 của lầu các, vài người đứng trong bóng râm, hai kẻ dựa vào cột nhà cười tủm tỉm.
Gã bên trái khá gầy, tóc vàng, gương mặt cũng coi được, khóe môi cười nhếch khinh thị, ánh mắt khá sắc bén. Gã bên trái thì cao to lực lưỡng, thân hình như gấu, đôi tay trần đầy những vết sẹo dữ tợn.
Hai kẻ kia nhìn xuống Mục Trần, ánh mắt dường như có địch ý rất lớn.
Mọi người thấy hai kẻ đó, nhất thời cũng kinh ngạc thốt lên.
– Hai vị này cũng có mặt ở đây sao? Xem ra đang muốn tranh với chi đội Bắc Thương linh viện đây mà. Hay hay, chi đội Bắc Thương linh viện này cũng không tầm thường, mà hai người kia cũng đánh bại nhiều đội ngũ mạnh mẽ rồi đa.
Thực lực hai kẻ đó có vẻ khá mạnh, nhưng Mục Trần nhớ lại chưa bao giờ gặp họ, mà trên ngực cũng không có viện huy, chẳng biết đến từ cái linh viện xó xỉnh nào.
Tại sao ánh mắt bọn họ lại có vẻ đối đầu như thế?
– Đó là hai vị thủ lĩnh Chúng Viện Minh. Tử Kim Kích Tần Phong, Hùng Vương Lưu Hùng, xem ra bọn hắn nhắm vào ngươi!
Ôn Thanh Tuyền nhẹ nhàng vén tóc, thản nhiên giải đáp nghi vấn đang hiện rõ trên mặt hắn.
Mục Trần nghe thấy thì trừng mắt lên.
Chúng Viện Minh?
Là bọn người được phái đến đoạt thần thiếp của hắn ư?
Quả thật là đám đỉa đói bám không rời!
Mục Trần trề môi, đôi mắt cũng lạnh đi trông thấy.