Thanh đao dài bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu to.
“Ta không xong rồi.” Người kia lập tức nâng đao, nói: “Ngươi cứu nó đi!”
Cứu một thanh đao.
Cố Thanh Sơn bay người lên phía trước, nhấc người kia và cả thanh đao của hắn lên giữa không trung, trở xuống Vong Xuyên.
Nước sông tách ra hai bên.
Cố Thanh Sơn mang theo người chết Nhân Tộc kia rơi vào trong Vong Xuyên, bay lượn một đường.
Các yêu ma chạy tới bên sông Vong Xuyên, nhưng cũng không dám tiến vào.
Bọn chúng biết sự lợi hại dòng sông này.
Chỉ cần rơi vào Vong Xuyên, thứ chờ bọn chúng chính là địa ngục đầu thai hoặc đầu thai một lần nữa ở thế giới khác.
Quy luật của Vong Xuyên cũng không ngoại lệ với yêu ma.
Kèm theo vài tiếng gầm rú phẫn nộ không cam lòng, đám yêu ma chỉ có thể đứng trên bờ sông nhìn ra xa.
“Tránh ra, để bọn ta!” Một tên người chết Ma Nhân nói giọng khàn khàn.
Trái lại nhóm người chết có thể đi vào Vong Xuyên.
Bọn chúng chen chúc nhảy vào nước sông, ra sức đuổi theo Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vung kiếm Triều Âm ra sau lưng.
Vong Xuyên dâng lên tầng tầng sóng lớn, đánh đám người chết về lại bờ.
Đợi đến khi nhóm người chết vùng vẫy đứng dậy, muốn vào Vong Xuyên một lần nữa nhưng lại phát hiện nước sông đã khôi phục tình trạng vốn có.
Không thấy người kia nữa.
Ngoài mấy chục dặm, dưới đáy sông Vong Xuyên.
Người chết Nhân Tộc ngã xuống mặt đất, không có động tĩnh.
Thời gian trôi qua một lát, người đó chìm vào trong đất, biến mất không thấy gì nữa.
“Vết thương trên người hắn quá nặng, vẫn phải chết.” Địa Kiếm vù vù nói.
“Đúng vậy, ta còn hi vọng có thể nghe được chút thông tin từ trong miệng của hắn.” Cố Thanh Sơn nói.
Người chết chết đi sẽ quay trở lại địa ngục ngủ say, chờ đợi lần thức tỉnh tiếp theo.
Cố Thanh Sơn có chút buồn rầu.
Vốn hắn còn muốn hỏi thăm chuyện của Hoàng Tuyền rồi mới quyết định hành động bước kế tiếp.
Ai ngờ người này lại chết nhanh như vậy.
Trong lúc hắn đang cân nhắc bắt một người chết khác, thanh đao trên đất lại tự động di chuyển.
“Ôi.” Cố Thanh Sơn nhíu mày, nắm chặt Địa Kiếm.
“Đừng căng thẳng, là người một nhà.”
Thanh đao dài phát ra một câu.
“Ồ, sao ngươi biết ta và ngươi là người một nhà” Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm thanh đao dài rồi hỏi.
Uy lực của thanh đao này không tồi, mình không thể quá khinh thường nó được.
“Khí tức đó, trên người ngươi có khí tức của nàng ấy, đương nhiên là cùng phe với bọn ta.” Thanh đao dài dựng đứng lên, nói.
Trên cán đao, một vòng sáng trắng ngưng tụ thành hình.
Lại là một con chim nhỏ toàn thân trắng như tuyết.
Chim nhỏ màu trắng bay lên, bay vòng quanh Cố Thanh Sơn hai vòng.
Nó vui mừng nói: “Cuối cùng có thể thở phào một hơi rồi.”
Cố Thanh Sơn nhìn chim nhỏ màu trắng, cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Đây là Đao Linh của thanh đao dài.
Còn về người chết nhân loại kia…
“Khỏi cần nhìn, bởi vì bản thân ta không có cách nào tự cử động bản thân, cho nên tìm một người chết để sử dụng ta.” Chim nhỏ màu trắng vừa thở, vừa nói.
“Nói như vậy, thứ thật sự đang chiến đấu chính là ngươi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng vậy, ta là đao Tước Cốt Quỷ.”
“Ngươi nói trên người ta có khí tức của nàng ấy, nàng ấy là ai?”
“A? Ngươi chưa gặp nàng ấy ư? Chuyện này không đúng, ngươi đúng là có khí tức của nàng ấy.” Chim nhỏ màu trắng ngạc nhiên nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Cung nữ áo xanh sao? Ta có từng gặp cô ta, nhưng mà ta không biết thân phận của cô ta.”
“Ngươi không biết nàng ấy là ai… Thú vị lắm, nếu nàng ấy đã không để lộ thân phận, vậy ta cũng không dám tự tiện nói ra thân phận của nàng ấy.”
Chim nhỏ màu trắng đánh giá Cố Thanh Sơn, lộ ra dáng vẻ cảm thấy hứng thú.
Ngược lại Cố Thanh Sơn cũng không băn khoăn nhiều với vấn đề này.
Không nói thì không nói, bây giờ có chuyện quan trọng hơn nhất định phải lập tức hỏi cho rõ ràng.
“Tại hạ là Cố Thanh Sơn đến từ thế giới Nhân Gian, xin hỏi ngươi là máy móc số mấy vậy?” Hắn chắp tay nói.