“Đồ vô dụng!”
Tô Hồng thầm mắng một câu, sắc mặt thoáng biến đổi.
Sao mình lại có thể đi hỏi Giang Ninh chứ.
“Cũng đúng, trình độ văn hóa của cháu không cao, hình như còn chẳng phải là hệ chính quy đúng không? Bảo cháu vào Lâm thị làm thì quả thật có phần làm khó cho cháu.”
Tô Hồng dường như nghĩ tới điều gì, khẽ gật đầu.
Lời này vừa nói ra, Tô Cương lập tức có chút bực mình.
Tới nhà người ta làm khách, sao có thể nói chuyện như vậy chứ?
Ông ấy vừa muốn mở miệng lại bị Dương Lệ giơ tay kéo.
một cái, khẽ lác đầu, ra hiệu cho ông ấy đừng kích động.
Lần trước, Tô Hồng nói móc Giang Ninh, sau đó còn chưa đủ mất mặt sao?
Bà ấy không cho rằng Giang Ninh sẽ dễ bị bắt nạt như vậy.
“Bác cả nói đúng. Bây giờ yêu cầu tuyển dụng của tập đoàn Lâm thị vô cùng nghiêm ngặt, hệ chính quy muốn vào cũng rất khó đấy”
Giang Ninh thản nhiên nói: “Bất kể là ai, không phải là nhân tài ưu tú thì Lâm thị sẽ không nhận đâu.”
Tô Hồng nghe vậy liền biến sác. Bà ta nghe được ẩn ý của Giang Ninh, đây rõ ràng là muốn bịt miệng mình rồi.
Bà ta vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Từ Minh. Từ Minh chợt ra vẻ tay đây, ho khan vài tiếng.
“Đúng là đạo lý này. Nhưng hình như cháu đâu có quyền quyết định về chuyện tuyển dụng của tập đoàn Lâm thị nhỉ?”
Ông ta nhìn Giang Ninh, ngoài mặt cười nhưng trong mắt lại đầy vẻ xem thường: “Chuyện quan trọng thế này, đám người Lâm Văn làm sao có thể yên tâm để cho một người ngoài như cháu quyết định được.”
“Tôi thấy anh mới là người ngoài đấy!”
Giang Ninh còn chưa nói gì, ngoài cửa đã vọng tới một giọng nói uy nghiêm lại đầy tức giận.
Lâm Văn bước nhanh tới, đưa túi công văn cho lão Tam và đi thẳng tới trước mặt Từ Minh. Trên phương diện khí thế, ông đã sớm không còn là kẻ tàn phế trước kia, kẻ tàn phế chỉ có thể ngồi trên xe lăn nữa.
Ánh mắt ông sắc bén nhìn Từ Minh. Từ Minh thấy vậy, trong lòng có hơi hoảng loạn, lập tức đứng lên.
“Giang Ninh không là người ngoài, nó là con rể của nhà họ Lâm tôi, là con rể của Lâm Văn tôi!”
Giọng nói Lâm Văn đầy khí phách lại đặc biệt nghiêm túc: “Ai dám xem nó là người ngoài chứ?”
‘Từ Minh lúng túng cười.
“Lâm Văn à, cậu đừng nóng giận, tôi không phải có ý đó”
Ông ta vội vàng giải thích: “Cậu hiểu nhầm rồi”
Từ Minh cho rằng mình nói Giang Ninh là người ngoài khiến cho Lâm Văn hiểu nhầm mình khinh thường nhà họ Lâm, bây giờ ông ta làm sao dám khinh thường nhà họ Lâm chứ?
Ông ta chỉ cảm thấy Giang Ninh là một người tới ở rể nên không có địa vị thân phận gì ở nhà họ Lâm, chuyện của tập đoàn Lâm thị tất nhiên cũng không tới phiên hắn tới chỉ đạo.
“Thật không? Vậy anh có ý gì?”
Lâm Văn “A” một tiếng, nhìn Từ Minh.