Mỗi lần nhìn thấy nam chính đè nữ chính xuống thì cô lại dùng tay che hai mắt, để hé ra một kẽ hở, chẳng thành thật một tí nào.
Thì ra… Cô thích kiểu này ư!
Diễn đẩy xe lăn qua đó, chặn trước mặt cô.
Hứa Minh Tâm hơi ngẩn ngơ.
“Có chuyện gì thế?”
Không ngờ Diên lại đột nhiên đặt một tay bên cạnh người cô, hai mắt sáng quắc lên nhìn cô với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Cô bé đột nhiên kề thật sát vào, cô có thể ngửi đường mùi thơm nhàn nhạt trên người Diên, nghe có vẻ như là mùi của loài hoa nào đó cực kì thanh nhã.
“Em… Em làm gì thế?” Cô không thể nói tròn câu. “Bạn thích kiểu này cơ mà?”
Hứa Minh Tâm biết thế lại không biết nên khóc hay nên cười, đúng là lúc nãy cô đã hơi rung động nhưng… Cô bé là một bé gái mà!
“Chờ đến khi em biết thành bé trai thì hẵng nói những lời này với chị nhé! Cô nhóc!”
Diên nghe thế thì ánh mắt chợt tối đi.
Màu xanh biêng biếc đó trở nên u buồn.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được ánh mắt ảm đạm của cô bé, cô cũng chẳng biết mình đã nói sai điều gì.
“Em không thích xem phim Hàn hả?” “Không có, thích, tiếp tục xem.”
Cô bé viết thật ngắn gọn rồi tiếp tục nghiêm túc ngồi xem.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong im lặng, Diên cũng không biết thời gian lại trôi qua nhanh như thế, chỉ mới xem bộ phim truyền hình có chút thôi đã hết giờ rồi.