Binhpháp có câu: “Biết người biết ta, trăm đánh trăm thắng.”
Câu nói này dùng trong hai quân Đường Phồn thật không giả tí nào, từ số lượng binh lực, bố trận của quân Thổ Phồn cho đến ưu nhược điểm của địa thế bọn chúng chiếm lĩnh, tình hình viện quân của quân Thổ Phồn, tất cả tình hình của chúng quân Đường đều nắm trong lòng bàn tay.
Ngược lại, quân Thổ Phồn lại chẳng mảy may hiểu về tình hình quân Đường, quan điểm “Hán quân chưa từng đặt chân lên Đại Bột Luật” đã ãn sâu vào đầu bọn chúng, không ai tin rằng quân Đường ở ngay bên cạnh mình,tình báo đã nghiêm trọng không đúng thực tế khiến tình trạng lúc này cũng phần nào như người bình thường đối đầu với kẻ mù, điếc.
Cân cán thắng lợi đã dần nghiêng về phía quân Đường, nếu ví tình báo là thiên thời, vậy thái độ của Đại Bột Luật quốc chính là nhân hòa, nếu không có sự trợ giúp của Đại Bột Luật với quân Đường thì có lẽ mấu chốt của trận chiến này chínhlà đánh đố người Đại Bột Luật, đề giảm thiểu địa lợi của Thổ Phồn. Quân Đường đã chiếm lĩnh cầu nam, và cho đốt phong hỏa cầu cứu.
Lần này đến cứu viện cầu nam là một ngàn quân Thổ Phồn phía bờ đông, cự ly của chúng cách cầu nam chỉ có hai mươi dặm, quốc vương Đại Bột Luật Đình Tố đích thân chạy đến đại doanh quân Thổ bờ đông để cầu viện, vài trăm người Đại Bột Luật tại ba thôn trang do bất mãn thuế má trầm trọng đã tạo phản, bọn họ tập kích quân Thổ Phồn tại cầu nam, ĐìnhTố khẩn cầu đại quân Thổ Phồn đến chi viện.
QuânĐường đã lợi dụng hết mực tham vọng của nhân tính trong chiến tranh hết lần này đến lần khác, quân Thổ Phồn phía bờ đông chẳng bao giờ hoài nghi quốc vương Đình Tố đã trở thành giánđiệp, cũng chẳng biết vạn phu trưởng của chúng đã dẫn binh đuổi theo tuần tra quân Đường.
Trongmắt chúng trấn ấp khởi nghĩa người Đại Bột Luật mới là việc khiến người ta khoái trí, saukhi giết sạch đàn ông trong thôn thì những người phụ nữ còn sót lại đương nhiên sẽ thành chiến lợi phẩm của chúng thôi, cuộc sống đời lính khô khan rất cần những trò chơi máu me này. Dục vọng với phụ nữ cũng làm lu mờ đi tia lý trí cuối cùng trong đầu người Thổ Phồn, một ngàn quân Thổ Phồn vội vã phóng về phía cầu nam, không đến một canh giờ đã đến cầu nam, Thôn trang tạo phản ở bờ tây, năm mươi tên binh sĩ Thổ Phồn trú quân tại đây đã không còn thấy, xung quanh chỉ có sương đêm miên man cả hạp cốc, làm mở cảnh vật phụ cận, không thấy gì ngoài nghe tạp âm ồn ào bờ bên kia, xen lẫn tiếng thét thất thanh của phụ nữ trẻ tuổi, loáng thoáng nghe tiếng phụ nữa thét toánglên: “Cầu xin các ngươi,thả ta ra!” Phảng phất như đang van này ai đó, tiếng kêu van ai oánthoảng theo gió bay.
“Là binh sĩ của ta!”
Đình Tố lớn tiếng hô: “Nhất định là binh sĩ của ta đã baovây họ lại, ta hứa với các ngươi, chỉ cần giết được những tên tạo phản thì tất cả phụ nữ đều có thể tặng cho các ngươi làm nô lệ, thậm chí cả phi tử của ta.”
Lời cảm dỗ như rắn độc của quốc vương Đại Bột Luật đã làm các chiến sĩ Thổ Phồn trẻ tuổi cường tráng này động lòng, Những binh sĩ trẻ này bắt đầu nhiệt huyết sôi sục, bọn chúng bất chấp tất cả cùng xônglên cầu mây phóng về phía bờ bên kia. Lúc này, Đình Tố đã hứa hẹn ngọt ngào đã lẳng lặng biến mất.
Cầu mây dài khoảng hai trăm mấy dặm, quân sĩ Thổ Phồn đi trước tiên phong cách bờ tây không đến năm mươi bước, quân Thổ Phồn đã có bảy trăm mấy người xông lên cầu mây, Cả đoạn cầu bắt đầu rung lên, Đấy cũng là bình thường, binh sĩ Thổ Phồn cũng đã tập quen sự rung chuyển này, nhưngrất nhanh sau đó, sự rung động trên câu dần vượt quá mức bình thường, các binh sĩ Thổ Phồn tiền phong bắt đầu hô hoán, tiếng thét tuyệt vọng và khiếp đảm.
Bọn họ đã nhìn thấy vài chục người cùng dùng hết sức chặt cầu mây, chỉ nghe sau một tiếng đứt lớn, cầu mây đã bị chém đứt một bên, cả cây cầu bỗng chốc bị lật, Sau tiếng kêu la thảm thiết, vài trăm quân Thổ Phồn trên cầu bị hất bay xuống vực thẳm, Còn một trăm người cố bám lấy thành cầu, sợ hãi hét toáng lên. Lúc này trên bờ đông còn ba trăm binh sĩ Thổ Phồn vẫn chưa lên cầu cũng gặp phải tập kích. Trong màn đêm đen, tiền phóng như mưa bay, mưa tiễn vù vù phóng đến phong tòa tất cả đường thoátsinh của quân Thổ Phồn, không ít quân Thổ Phồn vừa chạy được mấy bước đã kêu rúlên ngã gục. Chỉ trong một khắc giờ, toàn bộ quân Thổ Phồn trên bờ đã bị bắn chết, những tên binh sĩ Thổ Phồn còn treo lơ lửng trên thành cầu sau một làn mưa tiễn cũng đều rơi xuống dòng nước cuồn cuồn giữa hạp cốc. Từ đầu đến cuối một ngàn quân Thổ Phồn mãi đến khi bị tiêu diệt sạch cũng còn không biết được mình đã chết thảm dưới tay quân Đường. Không bao lâu sau, đại doanh quân Thổ Phồn phía bờ đông bắc đầu lửa cháy nghi ngút, tiếng chém giết vang động.
Tại thành bảo phía bờ tây hạp cốc, đây là thành bảo phòng ngự kiên cố cuối cùng của quân Thổ Phồn tại Đại Bột Luật, tòa thànhbảo này nằm trên một bệ đá cao mười mấy trượng, chu vi thành bảo vài trăm trượng, cao ba trượng, được xây dựng bởi những đá tảng khổng lồ rắn chắc, Đây là một tòa thành bảo được quân Thổ Phồn xây dựng vào năm Thiên Bảo thứ sáu, thành bảo tuy khônglớn, cùng lắm chỉ chứa được hơn năm trăm binh sĩ, trong đấy chất đầy lương thực, đủ cho người Thổ Phồn cầm cự một năm.
Suốt cả đêm binh sĩ Thổ Phồn trong thành bảo đều nơm nớp lo sợ trải qua một đêm thaothức. Bọn chúng nhìn thấy ánh lửa phía đông hạp cốc, nghe tiếng giết chóc thảm khóc từ quân doanh không xa, không biết đã có baonhiêu quân Đường ập đến, mãi đến khi trời sáng, tiếng chém giết mới tạm lắng lại, ánh lửa phía bờ đông cũng dần biến mất.
Trời dần dần sáng, đằng sau ngọn núi tuyết cao chót vót ánh hào quang sáng chói dần dần hé lộ, trên đỉnh núi tuyết không ngừng hiện ra ánh nắng diễm lệ, một buối sáng tuyệt đẹp của cao nguyên lại bắt đầu.
Nhưng quân Thổ Phồn trên thành bảo lại không có tâm trạng gì để thường thức vẻ đẹp này, trong lòng chúng như rơi xuống vực thẳm, xung quanh thànhbảo đã bị quân Đường bao vây kín mít, số lượng chắc lên đến con số vạn, Binh sĩ Thổ Phồn lúc này mới tinh ra, bọn chúng hoảng hốt thối tù và, vài trăm tên quân Thổ Phồn lũ lượt phóng lên thành đầu cúi nhìn quân Đường trải đầy phía dưới.
Điều may mắn duy nhất mà chúng thấy đó là minh có được thành trì kiên cố, có đủ lương thực và lượng nước cho một năm, thành bảo này của chúng thậm chí còn không có cửa lớn, muốn ra vào đều phải đi thang, kiên cố cũng cũng khôngthua gì Thạch Bảo thành năm xưa, Thạch Bảo thành cũng chỉ có không đến ngàn binh sĩ đã chặn được vạn người quân Đường tấn công đấy thôi?
Nhưng chẳng bao lâu sau đã có binh sĩ ngạc nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào phía chán tường thành bảo được đặt vào vài viên đá tomàu đen, chúng nhét vào chân tường phía dưới, Đấy chắc là do quân Đường tối qua đã lặng lẽ hành động, bọn họ chẳng có tiến công quy mô lớn, hành động trong đêm tối sẽ khó mà bị phát hiện, Các binh sĩ Thổ Phồn bắt đầu xôn xaobàn tán, họ đều không biết những viên đá màu đen này là gì, có người khiêng đá đến vứt vào nó, nhưng cănbản ném không trúng.
Lúc này, chủ tướng An Bảo Chân của quân Đường từ từ cưỡi ngựa đi lên, hắn có phần đắc ý nhìn sáu viên đá tảng đen được khảm vào chân tường này, đó chính là phá thành lôi do hỏa khí doanh An Tây đặc biệt bào chế, Kỳ thực chúng cũng chỉ là anh em sinh đôicủa chấn thiên lôi, Tuy họ chưa thấy được uy lực của phá thành lôi,nhưng cũng từng chính mắt thấy uy lực chấn thiên lôi, Cái thuốc nổ hủy diệt, long trời lở đất kia đến giờ hắn vẫn ấn tượng khó phai.
Dù cho tối qua hắn đã có thể trực tiếp cho nổ sập thành bảo này, nhưng hắn đã không làm thế, hắn muốn người Đại Bột Luật tận mắt nhìn thấy, để họ vĩnh viền khắc ghi ngày hôm nay.
Hắn quay đầu lại nhìn nhìn quốc vương Đình Tố của Đại Bột Luật cùng quân đội của hắn, xong bèn gât gật đầu nói với quan quân chấp hành bên cạnh, Ngay lập tức, quan quân siơ cờ chỉ huy, hai binh sĩ cùng xông lên, tay cầm đuốc lửa đốt chảy dầu hòa dưới đất: “Đừng!” một tiếng, dầu hỏa nhanh chóng hình thành một đường dây lửa cháy thẳng về phía thành bảo cách đó batrăm bước.
Dây lửa này càng lúc càng gần thành bảo, tất cả quân Đường đều nín chặt hơi thở, năm ngàn cặp mắt cùng chằm chằm nhìn đường lửa càng lúc càng lan ra, chỉ có ba ngànbinh sĩ Đại Bột Luật là hiếu kỳ giương đầu giương cô ngóng nghía. Tiếng ho sặc sụa, tiếng bàn tán xôn xaovang vảng, Binh sĩ Thổ Phồn trên thành đầu lại là một cảm giác khác, bọn cùng đỡ đẫn nhìn đường lửa càng lúccàng đến gần, trong lòng lại tràn trề nỗi sợ khó hiểu, nhưng cũngkhông ai nghĩ ra phải lấy nước dập tắt nó, trên thực tế họ có muốn cũng đã muộn, bây giờ trong thànhchỉ có đá chứ không có nước, phải đốt đá tan rarọi mới có nước để dập lửa, nhưng đường lửa này đi quánhanh, nó chẳng bao giờ chịu đế chờ chúng.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đường lửa đã cháy đến dưới chân thành: “Chịt!” một tiếng vang lên,dây mồi lửa được cột lại thành chùm kia cùng bị đốt cháy, lúc này năm ngàn quân sĩ Đại Đường gần như cùng chỉ có một động tác: dùng khuỹu tay bịt kít hai bên lỗ tai nằm sát xuống đất hai, hai tay ôm đầu. Cho dù chưa nhìn thấy thật sự thì họ cũng đã từng nghe nói qua uy lực của chấn thiên lôi.
Binhsĩ Đại Bột Luật cùng thừ người ra một lúc rồi cùng phá lên cười ha hả, bọn chúng chỉ vào động tác nực cười của quân Đường mà cười ngã nghiêng, Nhưngngay lúc này, dưới thành bảo hùng vĩ kia bỗng vang ầm tiếng nổ chấn động cả đất trời, tiêng nổầm vang điếc tai, cả đất trời đều đang rung chuyển, rất nhiều binh sĩ Đại Bột Luật đứng không vững mà ngã nhào xuống đất, Tiếp liền sau đó làkhói đen ngất trời, trongkhói đen nghịt kia là vô số đá tả và bụi bặm bay khắp. Như tràngpháo nổ liên tục, rất nhiều binh sĩ Đại Bột Luật bị đập cho tơi tả sứt đầu mẻ trán, chiến mã thì kinh hoảng bỏ chạy tứ tán.
Nhưng những điều này đều không quan trọng, binh sĩ Đại Bột Luật sợ xanh mặt cắt không ra giọt máu, lũ lượt quỳ phịch xuống đất khấu đầu liền liền. Trong mắt họ xem ra đây là tiếng gầm giận dữ của sơn thần, là lôi thần đang phát uy, cả quốc vương Đình Tố cũng quỳ xuống, mặt tái xanh không ngừng khấu đầu.
Uy lực công thành lôi mang lại đã ngoài sức tưởng tượng của người Đại Bột Luật, họ chỉ có thể xem nó như là uy lực thần linh, mãi cho rất nhiều năm sau toàn thành bảo Thổ Phồn bị bỏ hoang này vẫn còn, nó trở thành miếu thần túi ngưỡng của người Bột Luật.
Rất lâu sau đó, hàng ngàn quân Đường mới từ từ đứng dậy, phủi bụi bám trên minh, nhìn về phía thành bảo của người Thổ Phồn, chỉ thấy thành bảo đã suy sụp một nửa, chân tường còn bị sập mất một lỗ to, chân tường không còn đỡ nổi trọng lượng của thành bảo, nghiêngngã trông tựa ván bài domino, chỉ một chốc đã đã đổ sụp xuống, Mấy trăm binh sĩ Thổ Phồn đã hơn một nữa bị vùi mình trong đống gạch đá đồ nát khổng lồ này.
“Kẻ thiện chiến, vô háchhách chi công!” (*một câu trong Binh pháp Tôn Tử, tức là danh tướng thật sự không bao giờ đánh trận không nắm chắc phần thắng, không bao giờ phản kích khi ở thế cùng đường tuyệt lộ, vì trước đó bọn họ sẽ không bao giờ để sự việc như thế này xảy ra) An Bảo Chân thở một hơi thật dài.
Phía bắc Thiên Trúc là nước Bê Ba La (*cũng chínhlà vương quốc Nepal ngày nay), Vào tháng hai năm Trinh Trị thứ hai, một đội quân Đường xe lâu trang bị hạng nặng xuyên qua núi rừng hiểm trở của Nepal đoàn quânnày có những tám ngàn người, do đô đốc Sindh Phong Thường Thanh dẫn đầu, Bọn họ từ Sindh bắt đầu đông hành, Các tiểu quốc Thiên Trúc nơi đại quân đi qua khôngai là không từ cúi đầu dâng lương thực, nhưng lần tiến quân này của Phong Thường Thanh không phải vì muốn chinh phục ThiênTrúc, mà chỉ để chấp hành một khâu trong chiến dịch Thổ Hỏa La của Lý Khánh An, bắc tiến Lhasa.
Con đường họ lựa chọn hành quân chính là cố đạo Nê Bà La mà năm xưa Vương Huyền Gách xuất sứ, Cũng chính là con đường liên hệ chính giữa người Thổ Phồn và Nê Bà La, từ miệng Mang Vực sơn vượt qua núi Himalaya của ngày hôm nay, haytừ một miệng núi quan trọng khác, cũng chính là miệng núi Nyalam ngàynay để vượt qua Himalaya đi vào cành nội Thổ Phồn.
Nhưng Phong Thường Thanh cũng biết được sự gian khó của lần hành quân này, đồng thời đây cũng là một lần mạo hiểm lớn, nếu quân Thổ Phồn không có dốc hết ra thì xem như támngàn quân viễn chính này sẽ phải ngủ lại ngàn thu nơi tha hương, nhưng để thắng được trận chiến triệt để đánh bại quân Thổ Phồn này Phong Thường Thanh đã đặt cược hết tất cả tiền đồ và vận mệnh của mình vào.
Ngoàimười dặm xa, vương thành NêBa La đang tắm mình trong ánh nắng hoàng kim lấp lánh đã dần hiện ra ở xa xa,Phong Thường Thanh khoát tayra lệnh: “Đại quân dừng tiến quân!”
Hắn lệnh cho một binh sĩ tinh thông tiếng Thổ Phồn nói: “Ngươi đi nóivới quốc vương Nê Ba La, thiên binh Đại Đường đã đến, nếu không đầu hàng thiên binh, quân Đường sẽ san bằng Nê Ba La.”