“Bốc phét! Anh bốc phét tiếp!”
Thạch Văn Bỉnh căn bản không tin Giang Nghĩa có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Giang Nghĩa cũng lười phản bác, mọi lời phản bác ngoài miệng đều đã không có ý nghĩa nữa, chỉ có thật sự lấy tiền ra mới có thể chặn miệng của đối phương.
Sau nhiều lần xác nhận của MC, không có ai tiếp tục theo nữa.
Đây là điều đương nhiên, 3000 tỷ, một con số khổng lồ như vậy, tất cả phú hào ở đây đều thần phục.
MC tuyên bố: “Vậy chúc mừng anh đây, anh lại có được một lá gan sống, bây giờ, mời anh thanh toán.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tế Quỷ (Tế Ma)
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Khó Dỗ Dành
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Lần này, không có ai mang vẻ mặt cười khinh nhìn Giang Nghĩa nữa, ánh mắt nhìn Giang Nghĩa của bọn họ có thêm một phần căng thẳng, một phần mong chờ, đã rất lâu không có ai một hơi lấy ra nhiều tiền như vậy.
Mọi người đều muốn xem cảnh tượng chi trả nhiều tiền như vậy sẽ như nào.
Giang Nghĩa cũng không phụ kỳ vọng của mọi người.
Anh giống như trước đó, cắm chiếc thẻ tử kim long phượng vào khe thẻ, sau một hồi thao tác, âm thanh quen thuốc lần nữa vang lên: thanh toán thành công.
Lần thứ hai, thanh toán thành công.
Khác với minh chứng lần đầu tiên, lần này, kiểu tiêu tiền như nước của Giang Nghĩa khiến người ta thật sự hiểu được, anh là một đại phú hào hàng thật giá thật.
Giàu, quá giàu có!
3000 tỷ nói lấy ra thì lấy ra, căn bản không có bất kỳ áp lực nào.
Điều đáng sợ nhất là một người giàu như vậy, trên người vậy mà còn mặc một bộ đồ fake chưa đến 300 nghìn, người có tiền bây giờ thật sự phải dùng hai chữ: khiêm tốn.
MC lệnh cho người giao lá gan cho Giang Nghĩa.
Đồng thời, có không ít phú hào tại đây lũ lượt đi tới, đưa danh thiếp của mình cho Giang Nghĩa, tìm kiếm cơ hội làm quen.
Tuy bọn họ không biết Giang Nghĩa là ai, càng không biết Giang Nghĩa làm cái gì, nhưng bọn họ có thể chắc chắn, Giang Nghĩa nhất định là một nhân vật lớn rất ghê gớm.
Không cần nghi ngờ, nhân vật nhỏ làm sao có thể thoải mái lấy ra 3000 tỷ chứ?
