Minh Thù nhìn thấy biểu tượng trên cổ tay tên bắn tỉa, quả nhiên là người của Diêm Trạm.
Minh Thù không cảm thấy có vấn đề gì, “thích” và “đối lập” xưa nay chưa từng mâu thuẫn, thời điểm phải làm thì làm.
“Bảo đảm cho Lương Thần đừng chết.” Minh Thù hạ lệnh cho Lục Mao.
“Chỉ cần không chết thôi sao?”
“Ừ, cụt tay cụt chân cũng không vấn đề, đừng chết là được.” Khối vàng này không thể chết được.Lục Mao “ồ” một tiếng, truyền lệnh này xuống.
Minh Thù nhàm chán chờ đợi, hình như phía cảnh sát có được tin tức, có lẽ là đến rồi.
“Này, đại tiểu thư mau nhìn kia!”
Lục Mao đột nhiên kích động chỉ về phía căn nhà nhỏ.
Chỉ thấy Lương Thần đã xử một tên canh gác, lúc này đang di chuyển ra ngoài. Minh Thù thấy tên bắn tỉa kia, rất rõ ràng đối phương đã nhắm vào Lương Thần.
Minh Thù lấy súng ra, tùy tiện nã một phát súng về phía tên bắn tỉa.
Tiếng súng này chẳng những quấy rầy tên bắn tỉa, còn kinh động cả đám canh gác. Lúc này chúng nhao nhao trốn vào chỗ tối, cảnh giác nhìn bốn phía, mà Lương Thần đã bị bọn họ bắt lại.
Nhưng chỉ một tiếng súng như vậy, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
“Đại tiểu thư, sao cô lại nổ súng!” Lục Mao phát khùng.
“Còn không nổ súng, Lương Thần sẽ bị người ta bắn chết.” Đám bắn tỉa kia chính là đợi Lương Thần đi ra, mà người có thể được phái đến nơi này có thể là người bắn tỉa bình thường sao?
Soạt soạt soạt…
“Ai!”
Lục Mao và cả người bên cạnh Minh Thù đều cảnh giác nhìn chằm chằm vào chỗ tối, tiếng sột soạt vẫn tiếp tục.
Một bóng người đi tới, thần kinh Lục Mao căng như dây đàn.
Minh Thù giơ tay lên, ý bảo bọn họ để súng xuống.
Diêm Trạm từ từ tới gần, Lục Mao thở phào: “Diêm gia, sao ngài lại ở đây?”
Diêm Trạm trực tiếp đi tới cạnh Minh Thù: “Em tới đây làm gì?”
“Cứu người.” Minh Thù nói:
“Anh muốn giết Lương Thần?”
Diêm Trạm không phủ nhận.
“Nhưng tôi không muốn để hắn chết.” Minh Thù cười:
“Làm sao đây, anh có muốn vì tôi tha cho hắn một mạng không?”
Ha ha.
Chỉ dựa vào những lời này, lão tử cũng sẽ không tha cho hắn.
Diêm Trạm ngả người vào cô, đưa tay ôm cô: “Vậy chúng ta hãy dựa vào bản lĩnh của mình, xem rốt cuộc hắn sống hay chết.”
Lục Mao: “…” Cho nên bây giờ là tình huống gì? Một người muốn sống, một người muốn chết, hết lần này đến lần khác hai người đều ở cùng nhau, thi đấu cái gì!
Đó là một mạng người!
Minh Thù đẩy tay Diêm Trạm ra.
Đức hạnh này còn muốn theo đuổi trẫm, đơn giản là ngươi nằm mộng nói mớ.
Trẫm vẫn tương thân tương ái với đồ ăn vặt!
…
Bên kia đã chuẩn bị rút lui, Minh Thù không tìm thấy tên bắn tỉa kia, không biết trốn ở đâu rồi.
Ánh mắt Diêm Trạm sâu xa nhìn về phía xa: “Em cảm thấy tôi sẽ chỉ sắp xếp một người?”
Minh Thù: “…”
Minh Thù lại liếc mắt nhìn bốn phía, quả thực không thấy được tên bắn tỉa, không ai biết tiếng súng phát ra từ đâu cướp đi cái mạng nhỏ của Lương Thần.
Minh Thù cười với Diêm Trạm, giơ tay: “Bắn cho tôi, đừng bắn người.”
Diêm Trạm: “…”
Tiếng súng đột ngột vang lên giữa núi rừng, người bên kia chuẩn bị rút lui, bị ép vào trong căn nhà nhỏ. Sau đó Minh Thù báo cảnh sát trước mặt Diêm Trạm, nói cho cảnh sát vị trí cụ thể.
Báo cảnh sát xong, Minh Thù cười càng ngọt ngào: “Hiện giờ anh chỉ có một lựa chọn, hoặc là xông vào bắt Lương Thần, hoặc là nổ căn nhà nhỏ kia.”
Cảnh sát đã sắp đến rồi, xông vào chắc chắn không kịp bắt người, mà nổ căn nhà kia… Hiện giờ hắn cũng không còn thuốc nổ.
Diêm Trạm có chút bối rối nhưng lại không muốn mất mặt chịu thua, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người hắn đã sắp xếp, hy vọng sẽ không “xe bị tuột xích” vào thời điểm mấu chốt này.
Diệt gọn tên Lương Thần kia cho hắn!
Đừng hỏi hắn tại sao muốn giết Lương Thần.
Nhiệm vụ!
Cảnh sát hổn hển trèo lên, dàn trận kêu gọi về phía căn nhà nhỏ. Bọn họ không biết ai vừa giao chiến, lúc này có người bắt đầu thăm dò đường biên đề phòng có kẻ đánh lén.
Minh Thù dẫn đám người Lục Mao rút lui.
Tin rằng với ánh hào quang nam chính của Lương Thần chắc là không dễ ngỏm như vậy.