– Mọi người tránh ra một chút, đừng có cản đường Tổng giám đốc Lâm, nghe thấy chưa hả?
Nghe thấy tiếng hô những nhà lãnh đạo cấp cao này mới tỉnh ra, đây chính là bà Tổng giám đốc mà hằng ngày vẫn thường nhìn thấy trên ảnh hay video sao? Tại sao lại còn xinh đẹp gấp mấy lần so với trên ảnh như thế?
– Kính chào Tổng giám đốc Lâm.
Đám người lập tức tản ra nhường đường cho Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu nhìn bao quát một lượt, không còn chút nào cái dáng vẻ bần thần ban nãy, giống như quay trở về Tổng công ty Ngọc Lôi, ánh mắt quét qua một lượt tất cả mọi người, sự uy nghiêm được hình thành trong suốt ngần ấy năm khiến mọi người đều thấy run rẩy cả người.
– Tôi không rõ mọi người bình thường làm việc như thế nào, nhưng với biểu hiện của mọi người ban nãy tôi có thể không do dự gì mà khai trừ tất cả.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
– Mọi người làm công việc quản lý thì đừng làm cho tôi cảm thấy mọi người mới là người bị quản lý.
Một tốp người nghe đến đó thì toát cả mồ hôi, mặc dù trong giọng nói của Lâm Nhược Khê không hề có vẻ gì tức giận mà lại là những lời nói đầy tình cảm, để cho họ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của mình.
– Nhược Khê, cô đừng giận, tôi nghĩ mọi người chẳng qua cũng vì quá phấn chấn thôi, khó khăn lắm mới có một lần cô đến Châu Âu, mọi người bình thường không thể nào gặp được, rất nhiều người ở đây là fan hâm mộ của cô đấy, đương nhiên là họ rất xúc động rồi, vì họ lo lắng cho chúng ta nên mới tụ tập hết ở đây, lần này xem như bỏ qua nhé.
Cố Đức Mạn dàn hòa.
Lâm Nhược Khê cũng không nói thêm điều gì, lập tức đi xuyên qua đường do mọi người nhường bước vào trong khách sạn.
Cố Đức Mạn thở phào, trừng trừng nhìn các cấp dưới của mình rồi lại mỉm cười nhìn hai anh em Stern:
– Người hầu của hai vị chắc là cũng đã đến khách sạn rồi, không biết bây giờ đang ở đâu, có cần tôi giúp thông báo một tiếng không?
– Người hầu?
Stern cười ha ha nói:
– Anh Cố Đức Mạn, chúng tôi đâu có phô trương như anh, lần này đến Paris chỉ có hai người chúng tôi, không mang theo một ai khác.
Cố Đức Mạn kinh ngạc, có chút không tin vào tai mình.
Nhưng hai anh em Stern cũng không muốn giải thích gì thêm mà đi luôn theo Lâm Nhược Khê bước vào khách sạn.
Dương Thần ngáp dài ngáp ngắn dự định sẽ vào trong để nghỉ ngơi một lát nhưng vừa mới tới thì đã bị một nhân viên của Ngọc Lôi giữ lại.
– Anh là tài xế phải gửi xe, lẽ nào anh bắt chúng tôi đi gửi hay sao?
Nhân viên đó ra lệnh.
Dương Thần bất đắc dĩ gãi gãi đầu, nhưng cũng không định giải thích gì, muốn gửi thì gửi, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát cả.
Nhưng không đợi Dương Thần kịp quay đi thì nhân viên đó đã bị Cố Đức Mạn cốc đầu mắng:
– Anh là đồ ngốc sao? Người đi cùng với tổng giám đốc Lâm là Giám đốc Dương, lẽ nào anh không nhìn rõ những người đi cùng với Tổng giám đốc lần này là những ai hay sao? Mau xin lỗi Giám đốc Dương đi.
Tiếng quát này một lần nữa lại làm các nhân viên quản lý của Quốc Tế Ngọc Lôi sửng sốt thêm lần nữa, thực ra cơ bản không ai chú ý đến Dương Thần, so với vẻ thanh tú của hai anh em Stern và vẻ đẹp của Lâm Nhược Khê thì Dương Thần không có gì phù hợp hơn là chức danh lái xe, người thanh niên mặc áo phông đơn giản, tướng mạo bình thường sao lại có thể ở cùng đẳng cấp với Cố Đức Mạn được?
– Ôi, Tiểu Cô Tử, thôi đi, họ cũng không biết tôi mà.
Dương Thần cười vỗ vỗ vai Cố Đức Mạn rồi đưa chìa khóa xe cho anh ta nói:
– Nhưng nếu anh đã khách sáo như thế thì giao lại xe cho anh luôn đấy, tôi vào trước đây.
Cố Đức Mạn cười nịnh nọt, vội gật đầu đồng ý:
– Được thôi, có việc gì cần anh Dương cứ gọi cho tôi, không cần khách sáo, cứ coi đây như nhà của anh đi.
– Ai, thái độ tốt, chảng trách Lâm Nhược Khê để anh làm Giám đốc, quả nhiên là rất thông minh.
Dương Thần đương nhiên cũng hiểu rõ nguyên nhân Cố Đức Mạn lấy lòng mình, dù sao hắn cũng đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn, lại còn tự mình xử lý đám người áo đen nữa.
Cố Đức Mạn chột dạ, chỉ cần nghĩ đến việc người đàn ông trước mặt mình chỉ cần một khẩu súng duy nhất trong tay mà tiêu diệt cả toán cướp hung hãn thì lập tức tắt hẳn mọi nghĩ phản kháng hiện lên trong đầu mà chỉ biết gật đầu đồng ý.
Đám người cấp cao của Quốc Tế Ngọc Lôi đều ngạc nhiên, họ hoàn toàn không hiểu , cho dù Dương Thần và Cố Đức Mạn có thuộc cùng cấp thì tại sao Cố Đức Mạn lại tự hạ mình như thế, lại còn bị gọi là “Tiểu Cô Tử” nữa.
Hay là ở ngay tại công ty mẹ cũng có sự đãi ngộ khác biệt giữa “quan trung ương” và “quan địa phương”?
Đúng lúc Dương Thần chuẩn bị đi vào trong khách sạn thì cách khách sạn không xa có tiếng còi xe cảnh sát, lại có cả ba chiếc xe cảnh sát đi về hướng khách sạn.