Người tên Hồng Vận Thành, cảnh giới đạt Tinh Cực cảnh tầng năm!
Nhìn hàng trăm người đạp không lao tới, Lý Mộ Viên nhìn về phía Hồng Vận Thành thì lộ ra vẻ ngưng trọng vô cùng.
Tuy hành động thường ngày của hắn bá đạo và không thèm kiêng nể một ai nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ sức mạnh của Hồng Vận Thiên đáng sợ đến nhường nào.
Cũng chính vì kiêng dè thực lực của Hồng Vận Thiên nên Lý Mộ Viên trong thời gian này vẫn đang cố gắng bành trướng thế lực. Kéo về không biết bao nhiêu là cường giả nhưng mỗi khi đối mặt với người này lại khiến hắn có một nổi sợ thầm lặng nào đó.
Nhìn từng dòng người lao đến, sắc mặt Lý Mộ Viên lúc này trông xấu đến cực điểm và sự ngưng trọng hiện lên thấy rõ trên gương mặt hắn.
Khóe miệng Lý Mộ Viên khẽ run lên một cái rồi thốt ra.
“Hồng Vận Thành?”
Đạp không đứng ở trên cao, Hồng Vận Thành bộc phát uy áp khủng bố của mình đè xuống khiến ai ai cũng phải giật mình.
Lúc này, Hồng Vận Thành nhìn Lý Mộ Viên rồi khẽ nhíu mày, trên ánh mắt hắn hiện rõ vẻ khinh thường, nói.
“Lý gia chủ, ta biết ngươi là người thông minh nên chuyện này dừng lại ở đây thôi? Bước vào bí cảnh thì tất nhiên phải tìm kiếm cơ duyên chứ cứ mãi nghĩ đến âm mưu, thế lực và đánh giết thì có lợi ích gì?”
“Ngươi nên rời đi thôi?”
Đáp lại, Lý Mộ Viên nghiến chặt răng, trên gương mặt hiện lên vẻ tức giận vô cùng. Nghĩ lại những chuyện trước đây khiến hắn không kiếm lòng được mà gào lên thành tiếng.
“Hồng Vận Thành, ngươi đừng tưởng ta hiện tại yếu kém giống như trước đây?”
“Ngươi đừng tưởng áp chế được ta lúc trước thì bây giờ vẫn có thể?”
Lý Mộ Viên vừa nói vừa bộc phát khí tức Tinh Cực cảnh tầng bốn đỉnh phong càn quét ra ngoài và nói.
“Cho dù ngươi có cảnh giới mạnh hơn ta thì như thế nào? Ngươi tưởng ta sẽ sợ sao?”
Hồng Vận Thành nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt nhìn Lý Mộ Viên dân trở nên nặng nề hơn và nói.
“Ngươi tự tin vậy sao?”
Tiếp đó, Hồng gia chủ khẽ vung tay đánh ra một đạo khí lực nặng nề tựa như một tòa sơn nhạc cao hàng ngàn trượng đè xuống.
Nhìn đạo khí lực sặp sửa bao trùm Lý Mộ Viên vào bên trong, Hồng Vận Thành khẽ nhắm mắt.
“Kết thúc rồi?”
Nhưng khi đạo khí lực đó sắp sửa đánh trúng thì đột nhiên, Lý Mộ Viên lại trưng ra nụ cười lạnh trên gương mặt và ánh mắt hiện rõ sự khinh thường.
Phốc!
Bỗng, một bóng người ở trên cao thình lình ngã xuống và trên khóe miệng thì phun ra một ngụm máu tưới tanh nồng.
Người đó không phải ai khác chính là Hồng Vận Thành!
Nằm ôm ngực trên nền đất, Hồng Vận Thành nhìn lão nhân đang nở một nụ cười kỳ dị thì lên tiếng.
“Trượng lão, ngươi…”.
Nghe thấy động tĩnh ở sau lưng, Hồng Vận Thiên quay người nhìn về phía Hồng Vận Thành thì thốt ra với giọng điệu đầy gấp gáp.
“Cha…”.
“Haha…”.
Lúc này, một tràng cười đầy khoái chỉ của Lý Mộ Viên vang lên và sau đó là thanh âm đầy mỉa mai và giễu cợt.
“Ta còn tưởng hai ngươi như thế nào? Ngay cả chuyện ta cài người ở bên cạnh mà hai ngươi vẫn không biết?”
“Hồng Vận Thiên, ngươi lúc nào cũng cho rằng bản thân cũng đúng và xem thường người khác? Vậy mà không hề hay biết chuyện có gian tế của ta ở bên cạnh suốt một thời gian dài mà không hề nhận ra?”
“Bình thường ta còn e sợ cha ngươi mấy phần nhưng hiện tại thì ta không còn gì để sợ nữa rồi?”
“Haha… Ta đây còn định để cho hai ngươi sốt thêm một thời gian nữa nhưng nếu hai ngươi đã tự tìm đến đường chết thì ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc thành toàn cho hai nguoi”.
Ngẩng đầu nhìn lão giả, Lý Mộ Viên lên tiếng.
“Trượng lão, phiền ngươi giải quyết những tên cản đường khác. Còn chuyện dưới này để cho ta là được?”
Nhìn người của mình đang bị Trượng lão ra tay tàn sát, Hồng Vận Thành gồng mình đứng dậy. Hắn không thể ngờ, người mà hắn cảm thấy tin tưởng nhất và là cánh tay phải đắc lực lại là kẻ gian do tên Lý Mộ Viên cài vào.
Đưa tay lên lau đi vệt máu trên khóe miệng rồi thốt ra thành tiếng.
“Uổng công ta luôn tin tưởng ngươi? Đừng trưởng rằng đánh lén khiến ta bị trọng thương là có thể làm gì cũng được?”
Vừa dứt lời, Hồng Vận Thành bộc phát thực lực nhưng đột nhiên, chân nguyên trong người dần bị xáo động rồi trở nên bạo loạn khiến hắn không kịp phòng bị nên tiếp tục phun ra từng ngụm máu tươi.
Bản thân bị trọng thương nay càng bị thương nặng hơn nữa!
Nhìn dáng vẻ chật vật của Hồng Vận Thành, Lý Mộ Viên phấn khích cười lớn.
“Hồng gia chủ, ta khuyên ngươi đừng vận chuyển chân nguyên thì tốt hơn? Ngươi ngoan ngoãn ở đó chờ đợi cái chết thì sẽ dễ chịu hơn việc bị chân nguyên của mình cắn trả mà chết”.
Tiếp đó, ánh mắt Lý Mộ Viên nhìn về phía Trượng lão đang ra tay hạ sát những người khác thì gật gù nói tiếp.
“Cảnh tượng này nhìn đẹp đẽ làm sao? Bị chính người thân cận phản bội? Cái cảm giác này thật khiến người ta cảm thấy thích thú?”
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía hai cha con Hồng Vận Thành.
“Ngươi còn nhớ tới câu mà ngươi đã từng dùng để hạ nhục ta trước đây? Ta bây giờ cũng sẽ dùng câu đó để dành tặng lại cho ngươi?”
“Con chim nhỏ bé ở trong lồng thì nên tự biết thân biết phận bằng không sẽ chết rất thê thảm?”