Mà bây giờ, khi cô gặp chuyện như vậy, cô không có lựa chọn nào khác, chuyện duy nhất có thể làm, chính là liều mạng.
Trước khi chết, rốt cuộc cô đã suy nghĩ những gì, rốt cuộc cô có bao nhiêu dũng khí, rồi cuối cùng cô có bao nhiêu tuyệt vọng?
Có phải cô nghĩ, nếu như có kiếp sau, cô không bao giờ muốn có cuộc sống như vậy hay không?
Có phải cô cảm thấy, cho dù cô kham khổ vất vả cả đời, cũng tốt hơn bị người định đoạt cuộc sống như vậy hay không?
Lực nắm lấy tóc mình của Thịnh Thế tăng thêm.
Anh vẫn cho rằng, yêu một người, chính là nắm chặt cô ấy ở trong tay, chết sống cũng không buông tay.
Nhưng cho tới bây giờ, anh mới biết được, nếu quả thật yêu sâu đậm một người, thì không được ích kỷ.
Cô ấy không vui vẻ, thì anh cũng không vui vẻ.
Cô ấy khổ sở, thì anh càng khổ sở hơn.
Nút áo đầu tiên cài sai, đến nút cuối cùng anh mới phát hiện.
Có một vài chuyện, lúc vừa bắt đầu chính là sai, nhưng chỉ có thể đến cuối cùng, anh mới có thể không thể không thừa nhận.
Vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô mới vừa bị mua vào nhà họ Cố làm con gái nuôi, quần áo mộc mạc, rụt rè, mà anh đồ tây đen, nơ hồng, tao nhã hào nhoáng.
Khi đó, anh không chút để ý.
Nhưng bây giờ, anh mới biết được, cả đời này của anh nhìn như không gì làm không được, lại có ba chuyện bất lực: gặp Cố Lan San, yêu Cố Lan San, mất đi Cố Lan San.