Trước mắt của anh lại hiện lên bộ dạng hai mắt đẫm lệ của cô.
“Nếu như em khát vọng một đôi cánh bay tới bầu trời cao, buông tay để cho em bay lượn, đôi cánh của em không nên giống như hoa hồng héo tàn theo thời gian.”
Cô không thương anh, là anh cứng rắn cầm tù cô ở bên cạnh mình.
Mục đích ban đầu anh cưới cô là muốn đối xử tốt với cô.
Nhưng cuối cùng, lại buộc cô đi tìm cái chết.
Thịnh Thế cảm thấy ngực truyền đến từng trận đau đớn xé lòng, giống như có một bàn tay hung hăng nắm lấy trái tim của anh, dùng sức nhào nặn thành hình dạng khác nhau.
Giống như ma xui quỷ khiến, bên tai của anh lại hiện lên giọng nói của cô.
“Anh không phải là Nhị Thập, Nhị Thập sẽ không trở về nữa, anh ấy cũng không về được nữa.”
“Cũng không về được nữa.”
Lúc cô nói Nhị Thập cũng không về được nữa, đáy lòng của cô rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn, bây giờ anh thật sự đã cảm nhận được.
Bởi vì vào giờ phút này anh mới biết, khi cô mất đi Nhị Thập, thì Nhị Thập cũng đã mất đi Sở Sở.
Những giây phút tốt đẹp từng trải qua lúc ban đầu, hôm nay đã thành tàn cuộc cuối cùng.
Thịnh Thế nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, anh không muốn buộc chính mình nhớ lại, thế nhưng anh lại không khống chế được mình, anh nhìn thấy Cố Lan San ngồi chồm hổm trên mặt đất co rút thành một cục ở trên đường phố Bắc Kinh, khóc như một đứa trẻ.
Khi đó, đến cùng cô có bao nhiêu thương tâm.
Nghĩ tới đây, Thịnh Thế giơ tay lên hung hăng nắm lấy tóc của mình, đầu của anh nặng nề cúi xuống, không ai thấy được vẻ mặt của anh vào giờ phút này tới cùng có bao nhiêu thống khổ.