“Ta ngủ tiếp đây.” Hoắc Vũ Hạo lúc này vẫn còn nằm ở trên đùi của Vương Đông Nhi.
“Ừm.” Quý Tuyệt Trần lên tiếng, xoay người trở về vị trí lúc trước.
Không lâu sau khi người của Trọng Thiên Môn rời đi, người của Thiên Giáp Tông cũng khởi hành trước. Trước khi rời đi, Hàn Chiến Hổ tiếp tục chào hỏi Bối Bối, nhưng ngữ khí cùng lúc trước khác nhau rõ ràng. Đối với những người còn lại của Đường Môn, hắn cũng không dám có nửa phần coi thường nữa.
Mọi người cũng không dừng lại lâu lắm, đợi Hoắc Vũ Hạo tỉnh ngủ, sau đó lại lần nữa lên đường, hướng thẳng đến Minh Đô. Đồng thời để cho tiện, kiến nghị Vương Đông Nhi đổi lại nam trang. Bởi vì Hoắc Vũ Hạo phải ngồi trên xe lăn, tốc độ của bọn họ cũng chậm hơn nhiều. Khi đến Minh Đô thì mặt trời cũng đã ngã về hướng tây.
Trong đám người của Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu, Vương Đông Nhi, Na Na, Quý Tuyệt Trần cùng Kinh Tử Yên đều từng ở tại Minh Đô, đối với nơi này cũng không xa lạ gì. Nhưng những người khác trong Sử Lai Khắc Thất Quái cũng đều toát ra rung động. Một tòa đến tường thành cũng không có lại là đại lục lớn nhất thành thị. Nhất là khi bọn hắn nhìn thấy mấy cái nhà lầu cao cao kia, cảm giác rung động càng phát ra mãnh liệt. Ánh mắt cũng không tự chủ ngưng trọng lên.
Phải biết rằng, tất cả mọi người đều đến từ tam đại quốc gia của Đấu La Đại Lục. Mà quốc gia làm tam quốc thấy uy hiếp lớn nhất chính là Nhật Nguyệt đế quốc. Sự cường thịnh của nó đối với mọi người, đều có một áp lực vô hình. Cho dù là Hoắc Vũ Hạo đã từng tới nơi này cũng không rõ ràng, Nhật Nguyệt đế quốc rốt cục cường đại tới mức độ nào. Bọn họ cũng chưa từng thấy qua chân chính cường đại hồn đạo sư của Nhật Nguyệt đế quốc.
Dựa theo tin tức báo danh, sau khi đi vào Minh Đô, bọn họ đầu tiên phải đi hoàn thành đăng ký. Trước đó mặc dù đã báo danh nhưng vì xác nhận tông môn có thật sự đến dự thi hay không, nên phải hoàn thành đăng ký, sau đó do Nhật Nguyệt đế quốc an bài chỗ ăn chỗ ngủ, cho đến lịch trình.
Bởi vì đã tham gia đại tái kì trước, Sử Lai Khắc Thất Quái lần này mới cảm thụ vô cùng sâu sắc, so sánh với Tinh La Thành của Tinh La Đế Quốc kì trước chật kín chỗ, Minh Đô có vẻ gọn gàng ngăn nắp hơn. Mặc dù người đi trên đường rõ ràng rất đông, nhưng không bao giờ có cảm giác chật chội. Đây là chỗ tốt khi thành thị đủ lớn. Ở mỗi ngã tư, thỉnh thoảng có binh lính mặc thiết giáp chỉnh tề tuần tra. Mỗi một đội binh lính đều là do 12 người tạo thành. trong quá trình tuần tra, có vẻ có kỷ luật rất tốt.
Hoắc Vũ Hạo mặc dù cũng từng ở lại Minh Đô một thời gian dài, nhưng đối với một ít kiến trúc của nơi này cũng không thể nói là quen thuộc, lúc ấy mỗi ngày hắn đều đắm chìm trong việc nghiên cứu Hồn Đạo Khí và tu luyện, làm sao có thời gian đi dạo phố! Nhưng hắn không quen thuộc cũng không sao, có người quen thuộc là được rồi. Na Na thuở nhỏ sinh trưởng ở bên trong tòa thành thị này, đối với hết thảy nơi này, vẫn là tương đối quen thuộc. Rất nhanh, đã mang mọi người tìm được nơi đăng ký báo danh địa.
Đây là một quán rược cao cỡ chừng tám tầng lầu, ở ngay trung tâm của Minh Đô thành. Tên là: Minh Duyệt tửu điếm. Từ xa đã có khả năng nhìn thấy được kiến trúc toàn thân màu trắng bac của nó. Bởi vì mỗi một tầng cũng đều rất cao, nên tuy chỉ có tám tầng, nhưng ở trong Minh Đô cũng được coi là một kiến trúc cực cao.
Tiến vào trong quán rượu, liền làm người ta có cảm giác mùi kim loại. Tất cả nội thất bên trong tửu điếm đều giống như bên ngoài, đều là màu trắng bạc, thiết kế hợp lý, giống như là một loại Hồn Đạo Khí hoàn mỹ làm người ta nhịn không được có cảm giác xúc động. Ngắn gọn, thoải mái, xúc cảm, đây là những cảm giác đầu tiên mà Minh Duyệt tửu điếm mang lại.
Lúc này, trong sảnh đường rộng lớn khoảng mấy ngàn mét vuông tụ tập không ít người. Hoắc Vũ Hạo bọn họ mới vừa vào, lập tức đã có một thiếu nữ mặc váy dài màu bạc ra nghênh đón.
“Xin chào các vị khách quý. Xin hỏi các vị tới tham gia toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái phải không?” Dáng người của thiếu nữ cao gầy và thon dài, tướng mạo cực kì xinh đẹp, một cái váy dài màu bạc kết hợp vừa phải, váy dài qua đầu gối, làm toát lên vẻ thanh lịch và cao quý. Trên mặt của thiếu nữ nhàn nhạt mỉm cười, rất dễ dàng làm cho người ta có cảm giác thân thiết.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Từ Tam Thạch đi ở phía trước, vội vàng đáp ứng một tiếng.
Thiếu nữ hướng hắn mỉm cười, nói : “Bởi vì một lát nữa đội ngũ đến đây cũng tương đối nhiều, kính mong các vị khách quý ngồi chờ, xin mời.”
Vừa nói, thiếu nữ mang theo mọi người đi vào trong đại sảnh đường, trước khi đi, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Hoắc Vũ Hạo đang ngồi ở trên xe lăn. Cũng khó trách nàng hiếu kỳ, đây chính là đội ngũ sẽ tham gia toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái mà! Tại sao lại đẩy xe lăn đến đây?
Hoắc Vũ Hạo lại có vẻ rất bình tĩnh, cũng không bởi vì thiếu nữ nhìn chăm chú mình mà bị ảnh hưởng. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn sớm đã có tính cách trầm ổn như một người trưởng thành.
Bất quá, ngồi ở trên xe lăn hắn vẫn rất dễ dàng khiến cho người khác chú ý, chỉ là trong quá trình đi qua đại sảnh đường để nghỉ ngơi cũng đã dẫn phát ánh mắt kinh ngạc của không ít người.
Đường Môn mọi người theo bản năng đem Hoắc Vũ Hạo vây quanh ở giữa, tận lực ngăn trở ánh mắt xung quanh.
Đại đường ở tại tầng phía Đông của Minh Duyệt tửu điếm, diện tích cỡ chừng 1000 mét vuông. Bên trong tất cả đều là ghế sopha màu trắng bằng da mềm mại và thoải mái, người của Đường Môn bị đưa đến một dãy ghế sopha, thiếu nữ tiếp tục hành lễ sau đó xoay người rời đi. Lập tức liền có một phục vụ viên mặc váy ngắn màu trắng đi tới, đưa lên các loại đồ uống cùng một ít điểm tâm cho bọn họ, phục vụ cực kỳ chu đáo.
Đợi khi người phục vụ đi khỏi, Từ Tam Thạch nhìn Bối Bối nói : “Tiểu Bối, có cảm giác tươi mới hay không?” ( Tiểu bối cũng có nghĩa là nhóc con )
Bối Bối tức giận: “Kêu đại sư huynh. Cảm giác tươi mới mẻ gì? Nhìn ánh mắt của ngươi kìa, lại bắt đầu sáng lên rồi.”
Từ Tam Thạch lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, nói : “Chớ có nói lung tung. Ai không biết ta là thành thực đáng tin cậy Tiểu Lang Quân Từ Tam Thạch nghiêm chỉnh nhất, nhút nhát nhất, trong lòng ta, chỉ có một mình Nam Nam. Ngoại trừ Nam Nam, nữ nhân khác, ngay cả nhìn ta cũng không nhìn. A, đương nhiên, Đông Nhi, Tiêu Tiêu, Na Na, Tử Yên tỷ, các ngươi là ngoại lệ!”
Nhìn bộ mặt phớt tỉnh của hắn, trên mặt mọi người cũng không khỏi toát ra ý cười. Hoắc Vũ Hạo cười nói: “Tam sư huynh, huynh nói cái gì nghiêm chỉnh, nhút nhát, thật sự cùng huynh có quan hệ sao? Huynh xác định là đang nói chính mình sao?”
Từ Tam Thạch xấu hổ nói : “Vũ Hạo, đệ đừng phá ta mà! Ta còn không phải là hướng về phương hướng tốt mà cố gắng sao? Đây đều là do Nam Nam dạy dỗ tốt! Trước kia mặc dù bởi vì phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, ta hấp dẫn không ít cô gái, nhưng bây giờ ta chỉ có thể thu liễm quang mang của bản thân.”
Bối Bối lắc đầu, vẻ mặt cảm thán nói: “Trước mặt Quý huynh, ngươi lại còn nói bản thân mình ngọc thụ lâm phong? Quý huynh nè! Ta không phải là người hay thêu dệt thị phi, nhưng Tam Thạch đã nói như vậy, ta cho là gần đây ở phương diện Hồn kỹ hắn lại có nghiên cứu mới, bằng không hắn cũng sẽ không khiêu khích huynh rõ ràng như vậy! Đợi một lát sau khi chúng ta dàn xếp xong xuôi, vì tu vi của huynh đã tăng lên, nhất định phải hướng hắn thỉnh giáo.”
Từ Tam Thạch giận dữ, “Bối Bối, ngươi! Quý huynh, huynh đừng nghe hắn nói lung tung. Hôm qua ta mới nghe hắn nói, Quang Minh Thánh Long của hắn giác tỉnh xong lại có chiêu thức mới. Huynh nên tìm hắn mới phải.”
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Quý Tuyệt Trần không có cảm xúc gì dao động, chỉ là trước tiên hướng Bối Bối gật đầu, nói : “Tốt.” Sau đó, lại chuyển hướng Từ Tam Thạch, cũng gật đầu, tiếp tục nói một chữ, “Tốt.”
Bối Bối cùng Từ Tam Thạch hai người thần sắc đồng thời cứng đờ, Bối Bối bất đắc dĩ nói: “Hại người không lợi cho mình, có ý tứ không?”
Từ Tam Thạch cười lạnh nói: “Ngươi nói xem? Là ngươi khiêu khích trước.”
Hòa Thái Đầu ở một bên nhìn hai huynh đệ này, chợt cười thầm trong lòng, cũng không lên tiếng. Trên mặt của những cô gái cũng là nét cười. Bối Bối cùng Từ Tam Thạch chỉ cần ở chung một chỗ, nói không quá ba câu, là sẽ bắt đầu muốn châm chọc lẫn nhau, bằng không, cũng sẽ không phải là hai người bọn họ.
Hoắc Vũ Hạo một bên nghe hai vị sư huynh đấu võ mồm, một bên chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như là lại buồn ngủ. Nhưng nhìn thấy động tác nhắm mắt của hắn, Bối Bối cùng Từ Tam Thạch lại một lần nữa yên tĩnh trở lại. Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Vũ Hạo nhắm mắt là có nghĩa gì.
Quả nhiên, rất nhanh trong đầu mọi người bắt đầu xuất hiện hình ảnh lập thể kỷ dị.
Lần này là góc độ từ mười thước cao của Minh Duyệt tửu điếm quan sát xuống đại sảnh, gần như có thể đem những người ở trong đại sảnh đều thấy rõ. Những người này đều có màu sắc rực rỡ, nhưng cũng chỉ có vài loại, đen, tím, vàng, trắng. Mà người bên trong đại sảnh tựa hồ đã bị Hoắc Vũ Hạo lược bỏ bớt. Sau đó ý niệm của Hoắc Vũ Hạo vang lên trong đầu của mỗi người.
“Những người không có Hồn Lực dao động, bị đệ bài trừ ở bên ngoài tinh thần tham trắc. Màu đen ý nghĩa tu vi ngoài thất hoàn, màu tím là ngũ hoàn đến tứ hoàn, màu vàng là tam hoàn, màu trắng là dưới tam hoàn. Trước mắt quan sát, trong đại sảnh tổng cộng có 34 cường giả màu đen, màu tím 216 người, màu vàng 178 người, màu trắng không đến 50 người.”
Thông qua tinh thần tham trắc cộng hưởng của Hoắc Vũ Hạo quan sát thấy, hơn nữa được Hoắc Vũ Hạo giải thích, trong lòng mọi người tràn ngập rung động. Có Hoắc Vũ Hạo ở đây, bọn họ căn bản không cần dùng ánh mắt để nhìn, cũng có thể nhận được tin tức nhiều như vậy!
Lần này số đội ngũ tới tham gia đại tái rất nhiều, đương nhiên không chỉ có những người ở trước mắt này, nhưng cho dù trong những người đang báo danh này, cũng có hơn ba mươi vị cường giả cấp bậc Hồn Thánh. Không thể nghi ngờ, cường giả tu vi cấp bậc cỡ này cũng đều là lĩnh đội hoặc là lão sư của các đội ngũ dự thi. Nhưng cũng có thể chứng minh được, từ tông môn cho đến học viện đều rất coi trọng lần đại tái này. Phải biết, Hồn Sư cấp bậc Hồn Thánh trở lên, ở bất kỳ địa phương nào cũng đều là nhân vật quan trọng.
Cũng là bởi vì kì đại tái này, chỉ sợ vượt qua một phần năm Hồn Sư trên toàn bộ đại lục đều sẽ tụ tập ở bên trong Minh Đô.
Sau khi ngắn ngủi quan sát mọi người trong đại sảnh, tinh thần tham trắc của Hoắc Vũ Hạo bắt đầu chuyển biến, lan tràn lên bên trên. Rất nhanh liền chui vào bên trong chủ thể kết cấu của Minh Duyệt tửu điếm.
Cấu trúc của Minh Duyệt tửu điếm, là lấy Cương Cân, Bê Tông làm chủ, trong đó một ít bộ phận mấu chốt là dùng Cương Tài cường độ cao, điều này mới có thể duy trì tửu điếm vượt qua độ cao 40m.
Hướng lên phía trên dò xét, có thể phát hiện, gian phòng có lớn có nhỏ, càng hướng về phía trên, phòng lại càng lớn. Hoắc Vũ Hạo thoáng tính toán một chút, ở bên trong Minh Duyệt tửu điếm, có khoảng gần 2000 gian phòng. Chủ thể của tửu điếm, chiếm diện tích vượt qua 100 mẫu. Mỗi một tầng đều có gần hai trăm phòng. Mỗi tầng lầu đều có hơn 10 cái hành lang. Cũng chỉ có tửu điếm quy mô như vậy, mới có thể phục vụ cho đại tái quy mô như thế. Tất cả đội ngũ dự thi đều ở nơi này. Mặc dù có vẻ có chút chật chội, nhưng chỉ cần hai người một phòng là có thể miễn cưỡng ở được. Nếu thay đổi ở những quốc gia khác, chỉ sợ ít nhất phải an bài từ ba đến năm cái tửu điếm mới được. Nhật Nguyệt đế quốc nội tình cũng có thể thấy được chút ít.
Khoảng mười phút sau, Hoắc Vũ Hạo mới mở hai mắt ra, ở trong vòng mười phút này, hắn thông qua tinh thần tham trắc cộng hưởng của mình, đã để cho các đồng bạn trước sau thấy được cấp bậc Hồn Sư báo danh trong đại sảnh, chủ thể kết cấu của tửu lâu, cho đến tình huống phòng ốc, lấy hắn làm tâm trong phạm vi bán kính năm trăm thước dò xét hết thảy.
“A, người quen đã tới.” trong mắt của Hoắc Vũ Hạo lộ ra một vẻ kinh ngạc.
Mọi người nhìn theo chỉ dẫn từ tinh thần tham trắc của Hoắc Vũ Hạo, chỉ thấy một đội ngũ đi về hướng của bọn họ cách đó không xa. Đi ở phía trước, mọi người đều nhận biết. Đúng là người mà trong kì đại tái trước mang cho bọn hắn không ít phiền toái, công chúa của Tinh La Đế Quốc, Hứa Cửu Cửu.
Những người ở sau lưng nàng thì mọi người không biết. Dù sao, dự thi đội ngũ kì trước, đều là đệ tử đã đến gần 20 tuổi, lần này nhất định là phải thay đổi người. Công chúa Hứa Cửu Cửu tự mình đến đây, ngược lại làm người ta hết sức kinh ngạc. Bất quá nhìn những người tuổi trẻ kia, một đám anh hoa nội liễm, hiển nhiên cũng đều là cao thủ. Được học viện Tinh La Đế Quốc chọn lựa ra, tự nhiên cũng phải là tinh anh trong tinh anh. Bọn họ chính là đội ngũ tứ cường của kì đại tái trước.
Lúc này trong mắt vị công chúa điện hạ kia, lại tràn ngập khiếp sợ, trong đôi mắt của nàng chỉ có một người, đó chính là người ngồi ở trên xe lăn, Hoắc Vũ Hạo.
Đúng vậy, vị công chúa điện hạ này chính là bởi vì thấy được Hoắc Vũ Hạo mới đi tới bên này. Nàng tuyệt đối không ngờ, sẽ có một ngày bản thân mình thấy được bộ dáng này của thiên chi kiêu tử. ( con của trời )
“Hoắc Vũ Hạo?” Hứa Cửu Cửu đi đến trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều khách khí đứng lên hướng nàng chào hỏi, đương nhiên, Hoắc Vũ Hạo thì ngoại lệ.
Đối mặt Hứa Cửu Cửu, Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói : “Công chúa điện hạ, chúng ta đã lâu không gặp.”
Hứa Cửu Cửu giật mình nói : “Vừa rồi ta nhìn thấy xe lăn cũng rất hiếu kỳ, là một đội ngũ đi dự thi nhưng lại mang theo người tàn tật. Sau đó mới nhìn ra là ngươi. Ngươi, ngươi làm sao vậy?”
Phải biết, ở trong lòng của vị công chúa điện hạ này, Hoắc Vũ Hạo có địa vị tương đối cao. Bên trong kì đại tái trước, Hoắc Vũ Hạo bằng vào tu vi nhỏ yếu như vậy, lại mang mọi người của học viện Sử Lai Khắc đi đến chung kết. Hơn nữa sau đó trong chiến đấu hai đấu hai, đánh bại tổ hợp tuổi trẻ mạnh nhất của học viện Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư, huynh muội Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần, do đó mới đoạt giải nhất.
Lúc ấy hoàng đế bệ hạ của Tinh La Đế Quốc liền đánh giá Hoắc Vũ Hạo rất cao, sau khi chấm dứt đại tái, đã phái người âm thầm điều tra lai lịch của Hoắc Vũ Hạo. Cho đến tình huống sau này, khi Hoắc Vũ Hạo làm trao đổi sinh đi vào Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện học tập bọn họ cũng đều biết. Tốc độ phát triển của Hoắc Vũ Hạo, càng làm cho hoàng thất của Tinh La Đế Quốc không ngừng đề thăng cấp bậc chú ý đến hắn.
Sau khi bọn họ thông qua một ít đường dây đặc thù biết được Hoắc Vũ Hạo không đến 20 tuổi đã tiến vào Hải Thần Các, sự chú ý đối với Hoắc Vũ Hạo đã tăng lên tới đẳng cấp cao nhất.
Tinh La hoàng đế Hứa Gia Ấn đã từng nói với Hứa Cửu Cửu, Hoắc Vũ Hạo chính là tương lai của học viện Sử Lai Khắc.
Nhưng mà, tên đang ngồi ở trên xe lăn ở trước mặt mình, vẫn là tên có được Song Sinh Vũ Hồn, cực hạn Vũ Hồn, cường đại lực chiến đấu cá nhân, cũng gần như có vô tận tiềm năng, ngàn năm bất thế kỳ tài hay sao?
Hứa Cửu Cửu điều tra được Hoắc Vũ Hạo chính là người của Tinh La Đế Quốc, mặc dù lai lịch không rõ, nhưng quốc tịch của Tinh La Đế Quốc lại là thật. Học viện Sử Lai Khắc thực lực cường đại, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một học viện mà thôi. Cho dù tương lai Hoắc Vũ Hạo là nhân vật trọng yếu ở trong học viện, nhưng cũng sẽ không luôn luôn ở tại học viện, luôn luôn đi ra ngoài lịch lãm. Đó cũng là cơ hội của Tinh La Đế Quốc.
Tinh La hoàng đế Hứa Gia Ấn đã từng tự mình hạ lệnh, một khi Hoắc Vũ Hạo đi vào xã hội, sẽ không từ bất cứ giá nào kéo hắn về, nếu như hắn có thể ra sức vì đất nước, như vậy, rất có thể hắn liền trở thành nhân vật trụ cột của quốc gia trong tương lai! Bọn họ mỗi người đều rõ ràng,lấy tiềm năng của Hoắc Vũ Hạo, tương lai tất nhiên sẽ trở thành Phong Hào Đấu La, thậm chí là siêu cấp Đấu La.
Mà, còn có khả năng chạm đến cảnh giới Cực Hạn Đấu La.
Một vị Cực Hạn Đấu La có nghĩa như thế nào? Chính là tồn tại mang tính chiến lược!
Học viện Sử Lai Khắc cũng là bởi vì có Mục lão, mới khiến các đế quốc không dám đụng chạm vào. Nếu như nói một vị Phong Hào Đấu La có thể hủy diệt một tòa thành thị, như vậy, một vị Cực Hạn Đấu La có thể xoay chuyển Càn Khôn, quyết định thắng bại của một quốc gia trong chiến tranh.
Cho dù dựa theo luật bất thành văn trong giới Hồn Sư, Hồn Sư có cấp bậc nhất định không thể ra tay đối với người bình thường. Nhưng mà, có đầy đủ Hồn Sư cường đại, đối với địch nhân uy hiếp cũng đủ kinh khủng lắm rồi.
Những năm gần đây, nội bộ quân sự của Nhật Nguyệt đế quốc hoạt động thường xuyên, mang đến áp lực thật lớn cho Tinh La Đế Quốc cùng Thiên Hồn Đế Quốc. Nhất là việc Tinh La Đế Quốc nằm gần nhất với Nhật Nguyệt đế quốc, áp lực cũng khổng lồ hơn.
Nếu như có thể mượn sức lực của Hoắc Vũ Hạo, thậm chí tiến tới mượn sức lực của học viện Sử Lai Khắc đứng về bên mình, như vậy, Tinh La Đế Quốc liền có đầy đủ lực lượng giằng co với Nhật Nguyệt đế quốc.
Lúc đại tái kì trước kết thúc, vì cái gì Băng Bích Hạt tả tí cốt cơ hồ theo phương thức đưa tặng mà rơi vào trong tay của Hoắc Vũ Hạo. Đây là do hoàng đế bệ hạ của Tinh La Đế Quốc ném ra con tép. Chỉ là sau đó không có cơ hội tiếp xúc với hắn mà thôi.
Hôm nay, khi Hứa Cửu Cửu nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên xe lăn, sắc mặt cũng có hơi chút tái nhợt, giống như là bệnh nặng mới khỏi vậy, nỗi khiếp sợ trong nội tâm của nàng có thể nghĩ được. Bởi vì vẫn đang chú ý Hoắc Vũ Hạo, cho nên nàng rất rõ Hoắc Vũ Hạo có có địa vị như thế nào ở trong học viện Sử Lai Khắc. Dưới sự thủ hộ của một số lượng lớn Phong Hào Đấu của học viện Sử Lai Khắc, thế mà hắn lại biến thành cái dạng này, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra!
Ánh mắt của Hứa Cửu Cửu cũng đủ thâm độc, nàng nhìn ra được, hai chân của Hoắc Vũ Hạo thật sự có vấn đề, mà, cánh tay trái cũng thập phần cứng ngắc, rủ xuống, cùng thân thể không phối hợp được. Tất cả đều không giống như là giả vờ.
“Đa tạ công chúa điện hạ quan tâm, ta chỉ là xảy ra chút vấn đề.” Hoắc Vũ Hạo thật bình tĩnh đáp trả. Không thể không nói, việc hoàng đế bệ hạ của Tinh La Đế Quốc muốn chèo kéo hắn quả thật làm cho Hoắc Vũ Hạo có ấn tượng quá sâu. Đối với vị công chúa điện hạ thực lực không tầm thường này, hắn cũng có rất khắc sâu trí nhớ.
Đáng tiếc chính là, huynh muội Hứa Gia Ấn, Hứa Cửu Cửu lại không biết, thiếu niên thiên tài ở trong mắt của bọn hắn lại cùng Nguyên Soái của đế quốc, Bạch Hổ Công Tước, có quan hệ mật thiết như vậy, cũng chính là bởi vì Bạch Hổ Công Tước, trong lòng của Hoắc Vũ Hạo sớm đã có kế hoạch của chính mình, cũng không thể nào bị bọn họ trói buộc được.
Phải ngồi xe lăn còn là vấn đề nhỏ sao? Hứa Cửu Cửu chau mày, những lời này hiển nhiên là không thể dõng dạc nói to. Sau khi nàng chần chờ một chút, trước tiên cùng những người khác chào hỏi, mới tiếp tục hỏi Hoắc Vũ Hạo “Ngươi cũng đã như vậy, lại vẫn đại biểu học viện Sử Lai Khắc đi dự thi sao? Mà, các ngươi là vô địch của kì trước, như thế nào lại ở nơi đây xếp hàng chờ đợi. Dựa theo quy tắc, đội ngũ tiến vào bát cường của kì trước, cũng có thể ưu tiên đăng ký. Chúng ta vừa rồi đã hoàn thành xong đăng ký.”
Hoắc Vũ Hạo nói : “Lần này chúng ta không phải đại biểu học viện Sử Lai Khắc.”
Lời vừa nói ra, Hứa Cửu Cửu nhất thời tiếp tục bởi vì khiếp sợ mà sắc mặt đại biến.
Không phải đại biểu học viện Sử Lai Khắc đi dự thi? Ánh mắt nàng đảo qua những người trước mặt này, nàng nhìn thấy đầy đủ đội hình đã tham gia ở kì đại tái trước, theo tuổi thì vẫn có thể tham dự đại tái lần này mà! Một người cũng không thiếu. Tại sao bọn họ không đại biểu học viện Sử Lai Khắc đi dự thi? Thân là công chúa của một đế quốc, hơn nữa chưởng quản bộ phận công tác tình báo, Hứa Cửu Cửu liền suy nghĩ được. Kết hợp tình huống thân thể hiện giờ của Hoắc Vũ Hạo, thêm việc bọn họ không phải đại biểu học viện Sử Lai Khắc dự thi, nàng lập tức nghĩ đến, học viện Sử Lai Khắc xuất hiện một vấn đề lớn.
Bối Bối quan sắc được vị công chúa điện hạ này đoán chừng là đa suy nghĩ, liền chặn lại nói: “Điện hạ không nên suy nghĩ nhiều, chúng ta là bởi vì quy tắc mới của lần đại tái này, mới không đại diện học viện xuất chiến. Nhưng chúng ta cũng đều là người của học viện. Học viện cũng sẽ phái một đội ngũ khác đến đây dự thi.”
Hứa Cửu Cửu lặng đi một chút, sắc mặt cũng nháy mắt khôi phục lại, kinh ngạc nói: “Không đại biểu học viện, các ngươi đây là …..”
Bối Bối mỉm cười, nói : “Chúng ta đại biểu cho Đường Môn.”
“Đường Môn?” Hứa Cửu Cửu đối với cái tông môn cổ xưa đã sớm mai danh ẩn tích nhiều năm này cũng không có ấn tượng quá khắc sâu. Nhưng Đường Môn dù sao cũng đã từng có danh tiếng rất lớn ở trên đại lục, rất nhanh nàng liền kịp phản ứng.
“Các ngươi đều gia nhập vào Đường Môn?” Hứa Cửu Cửu hỏi.