Trên đường đến, ba người Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Trương Vũ Trạch đã lên mười hai phần tinh thần! Anh em tử sĩ âm thầm quan sát tất cả lối ra ở nơi này của Tào Bang. Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cũng dễ bảo vệ cậu chủ nhà mình rời đi.
Biết rõ tối nay Tào Nghị Hùng muốn giết mình, tuy Đông Phương Hạ tạm thời không thể sử dụng võ công, nhưng không có nghĩa anh là tên ngốc, đã dám đến thì anh đã nghĩ kỹ đường lui.
Cuối cùng, Đông Phương Hạ và mọi người đã đến tầng ba!
Tào Nghị Hùng đợi trên tầng ba, giữa ngón tay kẹp một điếu xì gà đắt đỏ, yên lặng thưởng thức một ly trà long tỉnh!
Bỗng nhiên, “ập” một tiếng, Tào Nghị Hùng ngước mắt, khi nhìn thấy Huyết Lang Lang Quân đến, ông ta đứng lên, ngoài mặt giả bộ tươi cười ra đón.
“Quả nhiên Huyết Lang rất giữ chữ tín!”
Đông Phương Hạ thấy Tào Nghị Hùng không gây rắc rối cho Trương Vũ Trạch ngay tại chỗ, khóe miệng anh hiện lên nụ cười tà mị. Tào Nghị Hùng, tôi xem ông có thể nhịn được đến lúc nào, kẻ thù giết con của ông ở phía sau tôi, ông còn có thể nhịn được cục tức này sao!
Tào Nghị Hùng rất muốn giết Trương Vũ Trạch, tối nay buộc phải giữ Trương Vũ Trạch ở lại đây, nhưng đây là chuyện sớm muộn, ông ta không vội vào lúc này.
Tào Nghị Hùng càng đắc ý, càng kéo dài thời gian, không vội ra tay với Đông Phương Hạ, đó chính là tự đào mộ chôn mình! Tuy người của Đông Phương Hạ âm thầm đi theo đến, nhưng muốn mai phục và không bị người của Tào Nghị Hùng phát hiện thì phải cần thời gian, hơn nữa, Đông Phương Hạ bí mật điều người đến Yên Kinh, bây giờ nói không chừng những người đó đang trên đường đến!
“Mấy ngày nay tôi bận việc, không đến tham dự tang lễ của anh em Cảnh Huy, mong bang chủ Tào đừng trách! Hôm khác có thời gian, Đông Phương Hạ nhất định đến thăm người anh em Cảnh Huy, nói thế nào cậu ấy cũng là nhân vật có tiếng trong xã hội đen, bang chủ Tào ông phải bảo trọng đấy!”