“Ừm, Linh Bảo hiên chúng ta tìm ra bảo bối gì thế, có điểm đặc biệt gì?”
Người quản sự lấy ra một đồng pháp tiền từ trong tay áo.
“Chính là đồng tiền này. Người luyện chế gọi vật này là pháp tiền. Tại hạ cảm thấy, gọi là Thổ hành Như Ý tiền thì thích hợp hơn. Đương nhiên, cũng không chỉ thi triển mỗi Thổ hành chi Đạo, mà Đạo uẩn trong đó không hề tiêu tan, lại có thể biến hóa tùy tâm, vô cùng hiếm có.”
Lão giả đặt quyển sách xuống, ngồi dậy nhìn người quản sự. Lão đưa tay ra, ngoắc nhẹ; đồng tiền rời khỏi tay người quản sự, trôi nổi về phía lão ta.
Nguyên bản lão giả chỉ là tùy ý nhìn xem. Nhưng càng nhìn, vẻ mặt lão càng nghiêm túc; càng xem, lão càng ngồi dậy thẳng lưng hơn.
Tình cờ có một tách trà bên bàn, lão bèn cầm pháp tiền trong tay, chỉ thẳng về tách trà nhỏ.
Khoảnh khắc tiếp theo, nước trà trong tách phả đầy hơi lạnh; một trụ băng mỏng nổi lên, từ từ “sinh trưởng.” Cuối cùng, trên chén trà xuất hiện cây nhỏ, có lá trà xanh, lại còn nở ra hoa băng nữa, trông cực kỳ sinh động.
“Thổ linh? Đừng có đùa! Đồng tiền này có đủ Ngũ hành và cả Âm Dương luôn đấy, cơ bản là cực kỳ hoàn hảo, không một tì vết. Đây chính là pháp, chứ đâu phải một đồng tiền. Đây quả thực chính là ‘Đạo’ mà!”
Lão giả lẩm bẩm một mình, ngây người rất lâu rồi đột nhiên nhìn người quản sự.
“Một đồng tiền này dùng để đổi lấy vật gì thế? Người đó vẫn còn ở đây hay không?”
Người quản sự nhanh chóng trả lời.
“Cả thảy là một trăm đồng tiền, đổi lấy Sơn Thần ngọc. Vị đạo hữu luyện chế pháp tiền kia vẫn còn ở tầng hai.”
“Một trăm đồng? Đáng giá! Vật này rất phi thường, tuyệt đối cực kỳ khó luyện chế. Vả lại, người luyện chế ra vật này chắc chắn có đạo hạnh cực cao, e là sắp đến cảnh giới Chân Tiên luôn rồi. Dẫn ta đi gặp người đó nhanh lên.”
“Vâng vâng, tri sự theo ta!”
Kế Duyên và lão ăn mày trên tầng hai đã uống xong một tách trà, người quản sự kia cũng đã quay lại, còn dẫn theo một lão giả râu dài. Người này có đạo hạnh còn thâm sâu hơn cả người quản sự kia rất nhiều.
“Kế đạo hữu, Lỗ đạo hữu, vị này là Chu tri sự, chưởng quản Linh Bảo hiên tại bến Nguyễn Sơn này!”
“Bái kiến hai vị đạo hữu!”
Lão giả không dám vô lễ, nhanh nhẹn hành lễ với Kế Duyên và lão ăn mày. Nếu không phải do quy định của hiên là đều gọi nhau bằng đạo hữu, e là lão ta sẽ gọi hắn và lão ăn mày là tiền bối hoặc tiên trưởng rồi.
Kế Duyên và lão ăn mày cũng đứng dậy đáp lễ, yên lặng chờ đối phương lên tiếng.
“Không dối gạt ha vị, Linh Bảo hiên ở đây có tổng cộng ba tòa lầu các, chia thành một trăm linh tám phòng. Mỗi nơi đều được đánh số theo Địa sát và Thiên cương khác nhau. Có tổng cộng ba mươi sáu người quản sự phụ trách, thẩm định bảo vật nhiều năm, thế nhưg mà… cũng chưa từng trông thấy một món nào tinh diệu tựa Như Ý pháp tiền trong tay Kế đạo hữu đây.”
Các trường hợp khi trưởng bối niêm phong pháp lực để bảo vệ hậu bối của mình cũng không hề hiếm lạ. Những thứ tiêu biểu nhất chính là linh phù hoặc pháp khí. Nhưng đồng pháp tiền này thực sự đặc biệt. Nó không phải là vật công kích, cũng không phải bảo bối phòng thủ. Bản thân nó càng không phải là mấy loại pháp chú linh văn gì cả, nhưng lại có thể vượt Ngũ hành, rõ Âm Dương, thiên biến vạn hóa, vô cùng diệu dụng.
Dù có suy nghĩ nát óc thì không một ai có thể liên tưởng rằng, món pháp tiền này chỉ là một tiểu đạo lấy ý tưởng từ các tờ tiền giấy được đốt cùng trong mấy cuộc tế điện tổ tiên tại dân gian.
Tất nhiên, Kế Duyên cũng không thể để lộ khuyết điểm của mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, linh cảm hình thành nên pháp tiền này đúng là xuất phát từ tiền giấy, nhưng chỉ đến thế thôi, chứ không liên quan gì đến những yếu tố khác cả.
“Chu tri sự muốn nói chuyện gì thế? Cứ nói đi, đừng ngại.”
Nghe Kế Duyên bảo thế, Chu tri sự do dự một chút rồi nói thẳng.
“Tại biết hai vị đạo hữu hẳn là tu sĩ đại thần thông, đồng thời cũng đến từ danh môn chính tông của Tiên đạo, có lẽ sẽ chướng mắt Linh Bảo hiên của chúng ta. Chỉ là, pháp tiền này thật sự quá đặc biệt, người tu hành của thế hệ chúng ta đều có thể tận dụng hoàn hảo… Nếu trong tương lai, Kế đạo hữu có dư, hoặc đến khi có ý định chuyển giao môn thần thông này, mong rằng có thể ưu tiên thông báo cho Linh Bảo hiên chúng ta.”
Lão ăn mày chỉ cười lạnh mà không mở lời. Lão có thể hiểu tâm tình của lão tri sự này, nhưng hiểu không có nghĩa là thông cảm.
Đương nhiên, muốn lấy pháp tiền thì chẳng có gì đáng trách cả. Nhưng nếu dám mơ tưởng đến thần thông của người khác, vậy sẽ khiến người ta không vui. Nói chính xác vào trọng điểm thì, công pháp tu hành và thuật pháp thần thông chính là nền tảng cơ bản nhất của một truyền thừa trong Tiên đạo. Ngay cả môn hạ của mình mà còn không dễ dàng truyền thụ, huống chi người ngoài.
Tất nhiên, nói thẳng thừng thế này cũng kể như quang minh chính đại, nên vấn đề không quá nghiêm trọng. Những kẻ mưu toan trộm lấy thần thông mà không được sự đồng ý của chủ nhân mới thật sự là tối kỵ. Đó là lý do vì sao mà lão ăn mày từng giật thót tim khi thằng nhóc ăn mày ngày xưa tình cờ trông thấy lời mở đầu của pháp Tụ lý Càn khôn.
Kế Duyên lắc đầu.
“Thật không hề dễ dàng để luyện chế pháp tiền. Mặc dù Kế mỗ vẫn còn một ít, nhưng đây là giữ lại cho bản thân sử dụng. Về phương pháp luyện chế, ta tạm thời chưa có ý định chuyển nhượng. Hơn nữa, Kế mỗ cũng không ngại mà nói thẳng ra. Việc luyện chế pháp tiền này có liên quan rất khăng khít với người làm phép, xem trọng ở lực lượng tinh thần và ý chí vượt Đạo. Chưa hết, trong quá trình này còn liên quan đến pháp lực của bản thân; dù có biết rõ pháp môn, cũng không dễ luyện ra được.
Thế này nhé, Kế mỗ lại lấy ra thêm một trăm đồng pháp tiền, mua một ít vật mang Kim linh tại Linh Bảo hiên, nhiều ít thế nào cũng được. Ngươi thấy sao?”
Hai tu sĩ của Linh Bảo hiên liếc mắt nhìn nhau, thở dài, sau đó lập tức đi tìm.
Khi Kế Duyên và lão ăn mày ra khỏi Linh Bảo hiên, thời gian đã trôi qua một khắc tiếp theo rồi. Đồng thời, Kế Duyên cũng cầm trên tay một tấm ngọc bội, trên đó khắc đầy linh văn kèm dòng chữ “Linh bảo trữ ngọc.”
“Kế tiên sinh, bọn họ đưa ra nhiều vật mang hành Kim quá. Dù Như Ý tiền có quý giá cỡ nào, e là cũng không mua được nhiều đến thế này.
“Đúng vậy. Kể ra, cũng rất có thành ý rồi. Nhưng Kế mỗ cũng đâu phải rảnh rỗi mà chăm chăm luyện chế pháp tiền cho bọn họ?”
“Ha ha ha, cũng đúng. Vậy thì đi thôi. Bây giờ, chúng ta đã có đủ cả ngũ hành rồi, nên tranh thủ thời gian tìm chỗ để thảo luận kỹ càng lại chuyện này! Lão ăn mày ta vừa mới nghĩ ra một phương pháp để giải quyết vấn đề khó khăn nhất trong chuyện này rồi.”
Vừa nói, vừa triệu hồi mây, lão ăn mà và Kế Duyên lập tức bay thẳng lên trời.
“Ồ? Xin lắng tai nghe!”
Vấn đề khó khăn nhất trong miệng của lão ăn mày cũng chính là lần cảnh tỉnh với Kế Duyên trước đây. Khi trước, hắn chắc mẩm rằng, có thể dùng một hành trong Ngũ hành để hóa nhập vào sợi dây tơ vàng, thế nên có lẽ là dùng hết cả Ngũ hành cũng hóa nhập vào được. Nhưng lão ăn mày đã sử dụng lý thuyết và hành động thực tế đã chứng minh rằng, điều này về cơ bản là không thể.
Nhưng lão ăn mày và Kế Duyên đều không cam lòng. Ban đầu, hai người họ đã cố gắng làm thử – dưới tình huống cùng nhau ra tay, hóa nhập hai vật có hai hành tương sinh nhau trong Ngũ hành vào sợi dây tơ vàng – quả nhiên, nó có thể tồn tại trong một thời gian ngắn dưới sức đốt của Tam muội Chân hỏa. Thế nhưng mà, cũng rất dễ tan vỡ. Trên thực tế, do Tam muội Chân hỏa quá bá đạo, nhưng những thuật pháp khống hỏa khác lại khó mà tạo ra sự thay đổi về chất đối với sợi dây tơ vàng.
Nhưng đây cũng không phải là ngõ cụt. Việc tốt nhất tiếp theo chính là có thể thử lần lượt tinh luyện ngũ hành, sau đó dung hợp Ngũ hành ở bên ngoài, cuối cùng mới bắt đầu luyện hóa vào sợi dây tơ vàng. Về lý thuyết, có thể làm được. Nhưng lòng dạ của cả hai rất rộng lớn, ấp ủ chủ nghĩa lý tưởng trong tim, nên từ đó đến nay vẫn muốn tìm một phương pháp hoàn mỹ nhất.
Lúc này, khi nghe là lão ăn mày đã tìm ra cách giải quyết, Kế Duyên mới mừng rỡ hỏi ngay.
Lão ăn mày mỉm cười.
“Khặc khặc! Kế tiên sinh, trong những lần thử nghiệm trước đây của ta và ngươi, cả hai đồng loạt ra tay, cuối cùng chỉ có thể củng cố các Hành tương sinh dưới sức đốt của Tam muội Chân hỏa. Nhưng sẽ thế nào nếu có năm người như ta và ngươi đồng loạt ra tay cùng một lúc? Tam muội Chân hỏa là do tiên sinh khống chế, nếu vậy thì chỉ cần bốn người đồng loạt ra tay thì cũng miễn cưỡng vừa đủ rồi.”
“ Năm người à?”
“Này này, đúng rồi! Kế tiên sinh, đây không phải là một ảo tưởng vô cớ. Cư Nguyên Tử của Ngọc Hoài Sơn kia miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn nha. Lão ta cũng rất kính trọng ngươi. Ngươi chỉ cần mở lời, lão ấy sẽ không từ chối. Về phần hai hoặc một người nữa… Bây giờ là thời điểm diễn ra đại hội Tiên Du, tìm một Chân tiên không hề khó nha!”
‘Ối trời ơi! Lão ăn mày này đúng là giàu ý tưởng mà!’
Kế Duyên giật mình với suy nghĩ của lão ăn mày; nhưng sau khi ngạc nhiên, hắn dần dần kích động.
‘Còn có Tiên hà đảo, hay mình ngỏ ý hỏi họ xem?’