Sau khi thống nhất Đại Lương và Bắc Lương, vì để nâng cao khả năng chiến đấu của binh lính cả nước, Lãnh Thiên Minh đã phổ biến rộng rãi súng ống, yêu cầu quân đồn trú ở khắp nơi trong đất nước đều đến một địa điểm chỉ định để tiến hành tập huấn. Vậy nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, có ngày mình lại gặp phải tình cảnh như hiện giờ.
Rất nhanh, đội trưởng đội hỏa tiễn là Trần Lâm nhận được lệnh xuất trận.
“Đội hỏa tiễn nghe lệnh, phản tặc ở phía trước liều mình chống cự, tướng quân lệnh cho chúng ta xuất trận”.
“Rõ…”
Chắc chắn không có chuyện tất cả mọi người đều làm phản. Đây cũng chính là vấn đề lớn nhất của quân đội thời này, hầu như mọi người đều không biết mặt Hoàng thượng, chỉ có thể nghe quân lệnh, nhiều lúc không biết được mình làm đúng hay sai. Lúc này, mệnh lệnh mà quân đồn trú bên ngoài thành Trường An nhận được là phục kích phản quân.
Đội hỏa tiễn nhanh chóng đến chiến trường. Khi Lý Tứ nhìn thấy đội hình và vũ khí quen thuộc, hắn ta lập tức ngẩn người tại chỗ. Không chỉ đơn giản vì kẻ địch có đội hỏa tiễn mà còn vì hắn ta rất rõ uy lực của đội hỏa tiễn.
“Ngừng tấn công…”
Lý Tứ biết rõ, hiện giờ để người xông lên là tìm cái chết, chỉ đành bất đắc dĩ truyền lệnh rút lui về sau. Nhìn thấy đội hỏa tiễn đã sắp xếp đội hình xong, Lý Tứ tức giận mắng lớn:
“Đám nghịch tặc các ngươi, tay cầm vũ khí của Hoàng thượng, ăn bổng lộc Hoàng thượng ban, vậy mà dám ám sát Hoàng thượng. Các ngươi chết không yên thân!”
Đội hỏa tiễn ở đối diện bỗng ngưng lại, lần tập kích này vốn có rất nhiều vấn đề. Làm gì có phản quân nào mặc áo giáp chỉnh tề còn mình lại mặc đồ đen, đây rõ ràng là có tật giật mình mà.
Sau khi nghe thấy đối phương lên tiếng, ai ai cũng cân nhắc một chút. Sát hại Hoàng thượng là tội tru di cửu tộc đó.
Trần Lâm hô lớn: “Dừng…”