Tô Nhất Nhiên lại điều tra ra, em họ của Lâm Ngữ Lam học ở Đại Ngân, tìm từ người bạn này của anh ta, Liêu Thăng xã trưởng xã võ cổ.
Người của nhà họ Tô đến cửa nhờ giúp đỡ, Liêu Thăng tự _ nhiên sẽ cho Tô Nhát Nhiên thể diện này, vì thế, bắt đầu từ sáng này, Liêu Thăng chuẩn bị ra tay với Từ Uyễn.
Trong trường đại học, nếu một người muốn nhắm vào ai đó, thì sẽ không có nhiều âm mưu gian xảo giống như ở ngoài xã hội, cách làm của Liêu Thăng rất thẳng thắn, chỉ hai từ: bôi nhọ.

Vừa lúc nãy, Liêu Thăng nghe nói có người nhìn thấy Từ Uyễn xuất hiện ở nhà ăn, liền lập tức đến đó tìm ngay.
“Tên họ Liêu kia, nếu mày là đàn ông thì đừng dở thủ đoạn dơ bẩn như vậy, có giỏi thì đến tìm tao đây này!”
Trương Thành hét lớn ở cửa nhà ăn.
Trương Thành cũng là một người có tiếng tăm ở Ngân Đại. Nếu sinh viên Ngân Đại bị bắt nạt trong xã hội, Trương Thành sẽ ra mặt giúp đỡ, cũng được nhiều người biết đến ở trường.
Những sinh viên đang ăn cơm ở nhà ăn đều tập trung sự chú ý vào hướng có tiếng hét, nhìn thấy Trương Thành chạy ra với khuôn mặt bằm tím.
““Hê”. Liêu Thăng cười khẽ, “Mày nghĩ mày là ai, không ngờ là tên bại trận như mày, sao hả, có muốn đánh thêm trận nữa không?”
“Cái con m* mày ấy, có bản lĩnh thì đừng ra khỏi trường học, nếu không lão tử sẽ cho mày biết thế nào là tàn nhẫn!” Trương Thành siết chặt nắm đấm, miệng hét lớn, nhưng lại không dám nhắc đến chuyện đánh nhau, vì anh biết bản thân vốn dĩ không phải là đối thủ của Liêu Thanh.
Liêu Thăng giơ ngón tay thối chỉ vào mặt Trương Thành, “Đồ cặn bã”
*M* mày……” Trương Thành trong tư thế sẵn sàng tiếp tục “Đủ rồi, bớt giận đi.” Trương Thác bước đến bên cạnh vỗ vai Trương Thành.
“Anh rẻ!” Trương Thành tỏ vẻ vui mừng khi nhìn thấy Trương Thác, đồng thời trong lòng cũng tin tưởng rằng chủ tịch Võ Cổ Liêu Thăng nhà ngươi là cái thá gì, làm sao có thể so sánh với anh rẻ của mình được?