Tiểu nhị kia thấp giọng nói:
-Tống quản sự có việc tìm ngươi, đang chờ ngươi, ta dẫn các ngươi đi!
Hàn Mạc và Hồng tụ liếc nhau, trong lòng hiểu được tên kia là muốn gây phiền toái. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Hàn Mạc vốn không muốn so đo với loại người như vậy, nhưng đối phương được bước lấn tới, hắn thực sự muốn nhìn xem tên kia đến tột cùng muốn làm gì.
-Tìm chúng ta làm gì?
Hàn Mạc lại hỏi một câu.
Tiểu nhị kia hơi mất kiên nhẫn nói:
-Đi thì biết, nói nhiều như vậy làm gì!
Hàn Mạc đứng dậy thản nhiên nói:
-Dẫn đường
Tiểu nhị kia đi trước dẫn đường, Hàn Mạc và Hồng Tụ theo sau hắn, hướng sâu trong rừng đi vào
Đi được một lát, chỉ thấy phía trước xuất hiện vài bóng người, tên tiểu nhị dẫn đường đi lên nói:
-Tống quản sự, bọn họ đã tới đây!
Trước mặt đúng là Tống quản sự, phía sau hắn, có bốn gã to lớn, nhanh chóng tiến lại vây quanh hai người Hàn Mạc.
Hàn Mạc cười lạnh trong lòng, lại nói tiếp, nhân vật này, căn bản không cần mình ra tay, chính Hồng Tụ cũng không đủ cho nàng đánh, ở trường hợp như vậy Hàn Mạc chỉ cảm thấy buồn cười.
Tống quản sự cười lạnh đánh giá hai người một phen, mới chậm rãi nói:
– Quan chưởng quầy giao phó hai người bọn ngươi cho ta, để ta đưa bọn ngươi tới Phong Quốc an toàn, nhưng… Hai người các ngươi vì sao phải trộm đồ vật này?”
Hàn Mạc sửng sốt, lập tức lắc đầu nói:
– Tống quản sự, lời này của ngài… Ta thật sự là nghe không rõ!
Tống quản sự cười ha hả nói:
– “Đừng giả bộ hồ đồ, đêm qua hai người các ngươi canh gác, tuy nhiên mới vừa rồi chúng ta mới kiểm tra sổ, thiếu mất vài thứ, không phải hai người các ngươi trộm, ai có năng lực này chứ?
Một gã tiểu nhị bên cạnh cười ha hả nói:
– Hai người các ngươi thật to gan, thiếu mất trăm lượng bạc, tối hôm qua các ngươi hai phụ trách bảo hộ, thiếu đồ vật này, tự nhiên là do các ngươi vụng trộm giấu đi!
Hàn Mạc thản nhiên cười, vuốt cằm nói:
– Tống quản sự, ý của ngươi là nói, các ngươi vài cái muốn cho hai chúng ta làm kẻ chết thay?
Tống quản sự vuốt tiểu chòm râu cười ha hả nói:
– Kẻ chết thay cái gì?
– Bị mất hàng hóa hơn trăm lượng bạc, ta nghĩ chuyện này không giả!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
– Tuy nhiên hàng hóa này, chỉ sợ đã là vật trong bàn tay vài vị đi?
Tống quản sự nhíu mày, lập tức cười lạnh nói:
– Không thể tưởng được tiểu tử ngươi còn có chút đầu óc!
– Tống quản sự cũng có đầu óc hơn ta!
Hàn Mạc vuốt cằm mỉm cười nói:
– Được bạc, còn có thể tìm được kẻ chết thay, bỏ sạch trách nhiệm của chính mình, một công đôi việc, xem ra chuyện này vài vị làm không ít a!
Đôi mắt Hồng Tụ mang theo sát ý, chăm chú lên người Tống quản sự, chỉ cần một động tác của Hàn Mạc, trong chớp mắt Hồng Tụ liền có thể đánh ngã toàn bộ bọn họ!
– Tống quản sự, tối hôm qua huynh đệ hai người chúng ta không lấy bạc ra, chỉ sợ trong lòng ngài không những không giận, còn rất là cao hứng đi.
Hàn Mạc chăm chú nhìn tống quản sự nói:
– Bởi vì lúc đó, ngài lại tìm được rồi hai kẻ chết thay, vừa vặn tìm được cái cớ khiến hai chúng ta gác đêm… Hơn nữa lúc ấy trầm lão Tam ở đó, hắn là người thẳng tính, có hắn làm chứng, mọi ngường đương nhiên mà nghĩ đến ngài chẳng qua bởi vì phẫn nộ mà sai chúng ta gác đêm, người không rõ nội tình, lại không biết âm mưu của ngài bắt đầu!”
Tống quản sự híp mắt, hắn hứng thú mà nhìn Hàn Mạc, cười ha hả nói:
– Tiếp tục nói, ta xem ngươi còn biết bao nhiêu!
– Ngươi thân là quản sự, nếu muốn vô thanh vô tức mà lấy đi nhất vài thứ trong số hàng hóa… Hơn nữa có ngươi này vài kẻ giúp đỡ ngài, tự nhiên là chuyện dễ dàng!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
– Tuy nhiên tới Phong Quốc rồi, phải giao thượng hóa đơn, thiếu hàng hóa, lấy không ra lý do mà nói, hiệu buôn chi nhánh Phong Quốc sẽ không chịu nhận, mà Tống quản sự ngài cũng không thể giải thích với hai bên.
Mấy tên tiểu nhị nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên là kinh ngạc không ngờ Hàn Mạc biết chuyện này.
– Cho nên ngài phải tìm một lý do, hoặc là nói, ngươi phải tìm kẻ chết thay nhận trách nhiệm vì hàng hóa mất tích!
Trên mặt tuấn tú của Hàn Mạc chưa nụ cười:
– Ngài cố ý nổi giận, khiến chúng ta gác đêm, chính là muốn chụp số hàng hóa mất tích lên đầu chúng ta, hơn nữa trong đội ngũ vài tên cùng nhau làm chứng, chúng ta muốn giải thích, người nhỏ lời nhẹ, căn bản không có tác dụng, cho nên chỉ có thể bị các ngươi vu cáo hãm hại, thay các ngươi gánh vác chịu tội, có phải như vậy hay không?
Tống quản sự híp mắt, cười ha hả nói:
– Ngươi nói hàng hóa bị chúng ta tư nuốt, lại không biết nói hiện giờ hàng hóa ở nơi nào? Trên đường chúng ta đều là cùng một chỗ, căn bản không có cơ hội tiêu tang… !
– Có!
Hàn Mạc rất khẳng định nói:
– Nếu ta không có đoán sai mà nói, sô hàng hóa này, hiện giờ ngay tại tối hôm trong nhà trọ ở trấn nhỏ nghỉ tạm tối qua, nhà trọ kia hẳn là một bọn với các ngươi. Các ngươi hoàn toàn có cơ hội trộm ra nhất bộ phận hàng hóa, sau đó giao cho người của nhà trọ kia, để bọn họ tiêu tang, bạc kiếm được…lúc nào các ngươi cũng có cơ hội tới lấy. Hơn nữa theo ta thấy, không chỉ lần này, lúc trước các ngươi đưa hàng đi Phong Quốc, một đêm đầu đều là ở tại nhà trọ kia?
Thần sắc Tống quản sự đại biến, có vẻ vô cùng khiếp sợ, thất thanh nói:
– Ngươi… Ngươi như thế nào biết được?