“Đến cả Tiên Thiên Canh Khí cũng bị phá thành thế này”, phía đông, nhóm người chạy tới xem quyết đấu cũng đã tới, vừa đứng lại liền thấy Diệp Thành bị ánh sao rợ trời kia trấn áp.
“Kí chủ với độ hoà hợp chín phần đáng sợ tới mức kinh người”, phía tây, nhóm người thứ hai tới xem trận quyết chiến cũng đã tới, bọn họ không khỏi trầm trồ.
“Kí chủ đời này của Hằng Nhạc Tông mạnh thật sự”, phía nam, nhóm người thứ ba đã tới, trong đôi mắt nhìn Doãn Chí Bình rõ vẻ ngỡ ngàng.
“Trông có vẻ như chúng ta đến vẫn chưa muộn”, phía Bắc, nhóm người thứ tư tới xem quyết đấu dừng lại, ánh mắt nhìn vào hư không: “Xem ra trận chiến này còn đặc sắc hơn trận chiến giữa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng”.
Thấy cả đám người từ bốn phía đông tây nam bắc, Dương Đỉnh Thiên bất giác cau mày.
Hiện giờ Hằng Nhạc Tông bọn họ rõ ràng đã thành trung tâm của mọi sự chú ý, Diệp Thành đã bị bại lộ, còn kí chủ với chín phần hoà hợp cũng bại lộ, cho dù là ai thắng ai thua trong trận chiến này thì Diệp Thành và Doãn Chí Bình đều bị người ta nhòm ngó.
Đây không phải là chuyện tốt, thân là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, ông ta quá hiểu sự phức tạp ở Nam Sở, một khi xuất hiện hậu bối có khả năng uy hiếp bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ không từ thủ đoạn tiêu diệt.
“Sư huynh, bên trong này có rất nhiều kẻ mạnh”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn sang Dương Đỉnh Thiên.
Khi mọi người đưa mắt nhìn thì mới nhận ra âm thanh đó xuất phát từ phía Diệp Thành.
