– Đại Thánh Tử Vương Chung…
Mục Trần lẩm bẩm cái tên đó. Tứ Thánh Tử hắn đã giao đấu với Hạ Hầu, nhưng cũng chỉ trọng thương đối thủ. Có lẽ gã Thánh Tử còn lại cũng không hơn kém bao nhiêu, nhưng còn về phần Cơ Huyền và Vương Chung, hai gã này…
– Chi đội Thánh linh viện xuất hiện ở Mộc Thần Điện nhiều khả năng là do Vương Chung hoặc Cơ Huyền lãnh đạo…
Ôn Thanh Tuyền thần sắc nghiêm trọng cho biết thêm.
Mục Trần thở dài, bất kể Vương Chung hay Cơ Huyền thì di tích lần này cũng khó lường.
– Lấy thần thiếp của ngươi ra định hướng đi, chúng ta đi!
Ôn Thanh Tuyền đề nghị.
Mục Trần lập tức lấy ra Mộc Thần Bia, linh lực đổ vào khiến nó phát sáng xanh biếc, đỉnh bia nhẹ nhàng nghiêng xuống, chỉ về một hướng.
– Hướng tây bắc ư?
Ôn Thanh Tuyền nhíu mày nhìn theo.
– Đi thôi!
Mục Trần cất Mộc Thần Bia, dẫn đầu bay đi trước. Mọi người nhanh chóng theo sau.
– Chúng ta bám sát hắn nào.
Ôn Thanh Tuyền mỉm cười, dẫn bốn vị đội viên ngọc ngà đi theo.
Đại lục di tích này tuy chỉ là một góc bị vỡ ra, nhưng không gian vẫn rất rộng lớn, không nhỏ hơn so với Bắc Thương đại lục chút nào. Mọi người bay đi ước chừng năm ngày vẫn chưa thấy mục tiêu đâu cả.
Trong năm ngày bay gần như liên tục, Mục Trần nhận thấy rõ ràng sự gay cấn đã lên đến mức đáng sợ của đại tái linh viện. Suốt chặng đường gặp không ít những tranh đấu mà cuốn cả trăm đội ngũ vào, khiến cho chiến trường rộng ra cả ngàn dặm, sức mạnh của các chi đội cũng khiến hắn biến sắc.
Nhưng còn may những giao tranh đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến đoàn người, mà họ cũng không nhúng tay vào.
Vẫn cứ giữ vững hướng bay, bởi vì lúc này còn chưa đến hồi tranh đấu của họ.
Mục Trần không muốn trêu chọc những đội ngũ kia, mà bọn kia cũng chẳng dám gây phiền toái cho đoàn người này, nguyên nhận lớn nhất chính là chi đội các cô gái đi theo Mục Trần. Đương kim đệ nhất bảng điểm đại tái linh viện, đội ngũ cường hãn đáng sợ nhất, chẳng ai ngu dại mà kiếm rắc rối vào thân, mặc dù nàng ta rất hấp dẫn.
Ba ngày nữa trôi qua, đoàn người đã đến gần địa điểm mục tiêu. Mục Trần cảm nhận được nhiệt độ càng lúc càng nóng hơn toát ra từ Mộc Thần Bia, hào quang của nó cũng càng lúc càng sáng hơn.
Dấu hiệu đó chứng tỏ hắn đã đến rất gần tòa di tích Mộc Thần Điện chân chính.
– Mục tiêu của chúng ta có lẽ ở ngay tại vùng núi cách đây 2000 dặm nữa.
Đoàn người đã hạ xuống nghỉ chân tại một đỉnh núi, Mục Trần tay cầm Mộc Thần Bia, nhìn về chân trời hướng tây bắc, nói tiếp:
– Với tốc độ này thì ngày mai là chúng ta đến nơi.
– Vùng này có lẽ là trung tâm của mảnh đại lục, những chi đội ta gặp trên đường càng lúc càng mạnh. Theo ta thấy di tích Mộc Thần Điện kia đã thu hút rất nhiều đội ngũ đến đây.
Lạc Li đến cạnh hắn lên tiếng
Mục Trần gật đầu, dọc đường họ cũng đã nhìn thấy nhiều chi đội có vẻ như cùng một mục đích hướng đi với hắn. Có lẽ phương hướng của di tích vì lí do nào đó đã bại lộ ra rồi, như vậy thì lúc tranh đoạt sẽ hỗn loạn hơn nhiều.
– Đi khoảng 500 dặm nữa sẽ đến một trấn giao dịch, chúng ta nên dừng lại ở đó, nơi đó xem như là trấn lớn nhất trong mấy vạn dặm quanh đây, rất nhiều đội ngũ đều hội tụ lại. Chúng ta nên mua một ít linh đan chiến đấu, rất cần thiết.
Ôn Thanh Tuyền chỉ về một hướng rồi nói.
– Linh đan chiến đấu… đắt lắm a!
Mục Trần sờ sờ cái mũi. Những linh đan khôi phục nhanh và tăng phúc chiến lực thì giá cả cực cao, muốn mua cũng cần phải có cái giá tương xứng. Hắn cũng muốn mua một ít, nhưng mà mấy thứ xa xỉ đó hắn không đủ chi phí.
– Ai bảo ngươi trả tiền?
Ôn Thanh Tuyền khinh miệt một câu, nhẹ nhàng lướt đi trước.
Mục Trần bất đắc dĩ nhún vai, rồi cùng với mọi người bay theo.
Khoảng cách 500 dặm với họ cũng bay không quá lâu, một buổi là đến. Lúc đến càng gần mục tiêu, hắn nhìn thấy vô số những hào quang từ các cường giả tấp nập bay vào, hạ xuống một thị trấn to lớn.
Trấn này chắc chắn xuất hiện không lâu lắm, nhưng quy mô thật là đồ sộ.
Chắc chắn đây là trấn giao dịch mà Ôn Thanh Tuyền đã nói.
Mục Trần cũng tò mò háo hức, định dẫn mọi người hạ xuống tham quan, nhưng ngay lúc đó, hắn phát hiện Lạc Li đứng khựng lại giữa không trung, gương mặt vui vẻ của nàng lúc này mang theo nhiều sự lạnh lẽo.
Lạc Li nhìn xuyên qua mọi người, hướng thẳng đến một đỉnh núi xa xa, mơ hồ nhìn thấy được khoảng mười bóng người. Mục Trần cũng nhìn theo, nhíu mày. Bên đó dường như là hai chi đội, lạ hoắc, chỉ có điều toàn bộ thanh viên đều mặc đồng phục màu đỏ, cực kỳ thu hút và chói mắt.
Khi nhìn họ, bất giác trong lòng hắn sinh ra một cảm giác rất không thoải mái.
– Sao thế?
Ôn Thanh Tuyền cũng phát hiện hai người kia đang nhìn chằm chằm chi đội áo đỏ như máu bên đó, nhẹ nhàng hỏi.
Lạc Li đặt tay lên chuôi Lạc Thần Kiếm, nhẹ nhàng nắm chặt, nhìn sang Mục Trần, cất giọng lành lạnh:
– Là tộc nhân Huyết Thần tộc.
Mục Trần trừng mắt. Một trong tứ thần tộc Tây Thiên giới, Huyết Thần tộc? Không ngờ bọn họ cũng phái người tham gia đại tái linh viện… chẳng lẽ nhắm vào Lạc Li hay sao?