Lý Tự Nghiệp là từ bên thành Na sắc Ba kéo đến, do quân Thổ Phồn đã chiếm lĩnh Thổ Hỏa La, cũng đã gây thêm sự bất an của khu vực Hà Trung, nhưng do sự cách trở của núi non, từ Thổ Hỏa La tiến quân Hà Trung không hề dề dàng, Thiết Môn quan bèn là nơi Thổ Hỏa La bắt buộc phải đi qua khi đi đến Hà Trung, quân Đường ở trên quan ải hiềm yếu này đã đóng quân một vạn tinh binh, nghiêm ngặt phòng bị Thổ Phồn xâm chiếm Hà Trung.
Ngoại trừ Thiết Môn quan, quân Hà Trung còn ở trong lãnh thổ Sử Quốc và Tiểu Sử Quốc trú đóng hai vạn đại quân, trước mắt bốn vạn quân Đường của Hà Trung hơn phân nữa đều trú đóng ở hai vùng đất này.
Phủ đô đốc của Lý Tự Nghiệp cũng đã dời đến Na sắc Ba, hắn nghe nói Lý Khánh An đã đến Hà Trung, đặc biệt từ Na sắc Ba kéo đến.
Lý Khánh An đi đến quân nha, Lý Tự Nghiệp đã sớm chờ đợi nhiều giờ, hắn vội vàng đi ra nghênh tiếp, nửa quỳ thì một quân lễ nói: “Ty chức Lý Tự Nghiệp, tham kiến Triệu vương điện hạ!”
ở An Tây có một quy củ bất thành văn, đó chính là xưng hô của Lý Khánh An, thông thường người Hán đều xưng Lý Khánh An là đại tướng quân, còn người Hồ thì xưng Lý Khánh An Triệu vương, nhưng đến chỗ Lý Tự Nghiệp lại có chút khác biệt, Lý Tự Nghiệp cũng xưng hô Lý Khánh An làm Triệu vương điện hạ, từ trên xưng hô này mà nói, bèn có thể nhìn thấy một chút tâm tư của Lý Tự Nghiệp, hắn là kiên quyết úng hộ Lý Khánh An vấn đỉnh đế vị, chỉ có như vậy, hắn thân là nhân vật đứng thứ hai của An Tây, bèn có thể thuận lợi tiếp quản vị trí của Lý Khánh An, nhưng về phần Lý Khánh An là suy nghĩ như thế nào, thì không ai biết được.
Ở đây cần phải nói thêm hai câu, An Tây quân Đường chia làm hai thể hệ nha quân và thủ quân, nha quân chia làm quân, vệ, doanh, lữ, đội, hóa sáu cấp, còn thủ quân chia làm thủ túc, trấn thú bảo ba cấp, thủ quân và nha quân là quân chính quy An Tây, do quân phương nắm quyền cai quản, ngoài ra còn có đoàn luyện quân, cũng chính là dân đoàn, thuộc về dự bị dịch, do chính sự đường khống chế.
Từ trên bề mật mà nói, hình như là văn võ chia nhà, nhưng văn võ triều Đường lại không chia nhà, quan văn cũng có thể khống chế quân chính quy, đó chính là chế độ giám quân, đây là chế độ cơ bản của Đại Đường, năm xưa Lý Khánh An chính là từng bị Biên Lệnh Thành giám quân, nhưng Lý Khánh An đã khôi phục chế độ ngự sử giám quân của Lý Long Cơ trước đây, do An Tây giám sát thự phái ra giám sát viên thường trú các quân, không chỉ giám sát quân kỷ, cũng giám sát những đại tướng chấp chưởng quân quyền này.
Do Lý Khánh An là đại tướng quân, vì vậy quân chức cao nhất của thủ hạ hắn chỉ đến tướng quân, trước mất tổng cộng có bảy tướng quân, Lý Tự Nghiệp, Phong Thường Thanh, Đoàn Tú Thực, Lý Quang Bật, Lệ Phi Thủ Du, Thôi Càn Hữu và Lệ Phi Nguyên Lễ, trong bày vị tướng quân này, người thường là căn cứ theo số thứ tự kim bài mà Lý Khánh An cho bọn họ tiến hành xếp hạng, nhưng trên thực tế trong nội bộ quân phương lại chia làm ba cấp bậc, Lý Tự Nghiệp, Phong Thường Thanh, Đoàn Tú Thực là cấp thứ nhất; Lý Quang Bật và Lệ Phi Thủ Du là cấp thứ hai; Thôi Càn Hữu và Lệ Phi Nguyên Lễ là cấp thứ ba.
Quân An Tây đẳng cấp nghiêm ngặt, vì vậy mai này Lý Khánh An nếu tranh ngôi đế thành công, vậy An Tây tiết độ sứ mới sẽ được chọn ra từ trong ba người Lý Tự Nghiệp, Phong Thường Thanh và Đoàn Tú Thực, ba người này trên thực tế đã nằm trong một trạng thái cạnh tranh.
Nhưng bây giờ lại có một cách nói khác, nói là mai này An Tây có thể sẽ một chia làm bốn, Bắc Đình tiết độ, An Tây tiết độ, Lĩnh Tây tiết độ và Hà Trung tiết độ, cộng thêm Thổ Hỏa La tổng đốc và Sinah tổng đốc, mai nay phải là lục đại chư hầu.
Nhưng bất kể là phương án nào, Lý Tự Nghiệp đều sẽ được trọng dụng, Lý Khánh An cũng rất xem trọng vị tướng lĩnh tư cách lâu đời của An Tây này, đã đem nhiệm vụ đối kháng Đại Thực trọng đại giao cho hắn.
Lý Khánh An vội vàng nâng hắn dậy cười nói: “Tự Nghiệp không cần thi lễ trọng như vậy, chúng ta đã là lão chiến hữu rồi, vẫn là tùy ý một chút mới làm cho người ta thấy thân thiết, hoặc là gọi ta là đại tướng quân, ta không thích ngươi gọi ta là Triệu vương điện hạ đâu!”
Lý Tự Nghiệp có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu cười nói: “Trên dưới có khác, ta đâu dám tùy ý, vậy thôi được! Ta xưng hô đại tướng quân vậy.”
“Vậy là đúngrồi!”
Lý Khánh An vừa cười vừa vỗ vỗ đầu vai hắn: “Chúng ta đi vào nhà nói.”
Hai người bước vào trong nhà, trong nhà đặt một chiếc sa bàn An Tây lớn, đây là bảo bối mà Lý Khánh An đi đến đâu cũng sẽ mang theo, đến Hà Trung cũng không ngoại lệ.
Hai người ngồi xuống trước, Lý Khánh An mệnh người dâng trà xong, hắn lúc này mới hỏi: “Hãy nói về tình hình người Thổ Phồn trước, người Thổ Phồn có ý đồ xâm phạm Thiết Môn quan không?”
Lý Tự Nghiệp lắc đầu nói: “Tạm thời thì chưa có, nhưng bọn thuộc hạ đã vài lần phát hiện lính gác Thổ Phồn, bọn họ đã vượt qua sông Amul, ở vùng lân cận Thiết Môn quan tuần tra, thuộc hạ đoán rằng năm nay vào lúc giao mùa hạ thu, người Thổ Phồn sẽ đến xâm chiếm Hà Trung.”
“Phải không? Tại sao lại là lúc giao mùa hạ thu, tại sao lại là Hà Trung mà không phải Sinah, ta rất có hứng thú, ngươi hãy nói thử xem.”
“Điều này.. ty chức cho rằng người Thổ Phồn trên thực tế đã xem Sinah như vật trong túi, kẻ địch thật sự của bọn họ là quân Đường, nhất là quân Đường Toái Hiệp, vì vậy trước khi bọn họ phát binh Sinah, bắt buộc phải giải quyết xong nỗi lo sau lưng, trực tiếp đánh Toái Hiệp, sẽ rất gian khó, thuộc hạ đã suy đoán bọn họ sẽ đánh Hà Trung trước, đem một bộ phận quân Đường của Toái Hiệp dẫn dụ đến Hà Trung, sau đó mới toàn lực tiến công Toái Hiệp, còn về lúc giao mùa hạ thu, một mặt là bọn họ cần có thời gian ổn định Thổ Hỏa La, lại phải tức tốc hành động trước khi thu hoạch lương, một mặt khác giao mùa thu hạ thời tiết Sinah nóng nực, bọn họ đều là binh cao nguyên, sẽ không thể thích ứng nổi, vì vậy thuộc hạ suy đoán chắc là ở lúc tháng bảy tám sẽ động thủ với Hà Trung.”
“Không tồi! Không tồi!”
Lý Khánh An vừa cười vừa nhẹ nhàng vỗ tay nói: “Tự Nghiệp càng ngày càng tinh mắt rồi, nhưng ta còn muốn hỏi ngươi, ngươi có nghĩ đến người Tajik không?”
Nói đến người Tajik, Lý Tự Nghiệp sắc mặt trở nên ngưng trọng đứng lên, hắn bước nhanh đi đến trước sa bàn, nhặt lên cây gỗ chỉ vào phía bờ tây sông Amul của Tiểu Sử Quốc nói: “Nơi này, chính là nơi này, thuộc hạ ngày hôm trước vừa có được tình báo, ba vạn binh lực quân Đại Thực đã đi đến nơi này, đây cũng là việc thuộc hạ lo lắng nhất, quân Đại Thực phải nhúng tay vào rồi.”
“Vậy ngươi cho rằng người Tajik là muốn đối phó người Thổ Phồn, hay là muốn đối phó chúng ta?” Lý Khánh An cười hỏi.
“Thuộc hạ cho rằng người Tajik là muốn đối phó người Thổ Phồn, từ trong tay người Thổ Phồn cướp lấy Thổ Hỏa La, chúng ta sẽ không còn lời nào để nói.”
“Vậy Đại Thực không sợ chúng ta sẽ cắt đứt đường lui của bọn họ sao?”
“Điều này..Lý Tự Nghiệp ngẩn người ra, hắn cười khổ một tiếng nói: “Đại tướng quân, thuộc hạ có chút hồ đồ rồi, thu tóm đại cục thuộc hạ vẫn còn chưa làm được.”
“Đề ta nói với ngươi nhé!”
Lý Khánh An từ trong tay hắn tiếp lấy cây gỗ, chỉ vào Khurasan cười nói: “Vốn dĩ bữa tiệc thịnh soạn Thổ Hỏa La do ta dọn ra là muốn mời người Đại Thực dự tiệc, nhưng không ngờ đã đến một vị khách không mời Thổ Phồn này, Mansur chắc là cũng đã nhìn ra, hơn nữa ta đã phái sứ giả đi, cảnh cáo hắn đừng hấp tấp manh động, đương nhiên là Mansur sẽ không chịu sự uy hiếp của ta, hắn chờ đợi thời cơ có lợi nhất, thời cơ này chính là quân Đường và quân Thổ Phồn lưỡng bại câu thương, hắn có thể tiến công Hà Trung, cũng có thể tiến công Thổ Hỏa La, sẽ nhìn vào tình hình mà định, vì vậy quân Hà Trung của ngươi phải án binh bắt động, không thể để Hà Trung trống trải, còn về Thổ Hỏa La.”
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng nói: “Thật ra ta căn bản là không để tâm đến người Thổ Phồn, chúng ta có chấn thiên lôi, quân Thổ Phồn có thể chống đỡ được sao? Ta sở dĩ chần chừ không chịu xuất binh Thổ Hỏa La, chính là muốn đợi người Thổ Phồn tăng thêm binh đến, tốt nhất là tăng đến hai mươi vạn đại quân, tác chiến ở cao nguyên bất lợi đối với bọn ta, nhưng tác chiến ở Thổ Hỏa La, bèn trúng đúng ý ta, ta phải lợi dụng cơ hội ngàn năm một thuở này, tiêu diệt toàn bộ người Thổ Phồn ở Thổ Hỏa La, triệt để đánh tàn Thổ Phồn, đề Thổ Phồn trong vòng trăm năm cũng khó mà trở mình.”
Nói đến đây, Lý Khánh An dùng cây gỗ lại chỉ vào Đại Bột Luật nói: “Trước khi ta đến Hà Trung, vừa mới nhận được tin tức, một đội xích hầu của chúng ta thâm nhập Thổ Hỏa La, bọn họ đã dò thám được một tình báo cực kỳ quan trọng, tán phổ Thổ Phồn sẽ vào tháng hai đến Thổ Hỏa La thị sát, như vậy chúng ta bèn có thể đem bọn họ nhốt ở Thổ Hỏa La mà ra sức đánh.”
Lý Tự Nghiệp lúc này mới hiểu rõ sự bố trí đại cục của Lý Khánh An, thì ra Thổ Hỏa La chỉ là một mồi nhử, chả trách Lý Khánh An chần chừ không chịu tiến công Thổ Hỏa La, thì ra là như vậy, trong lòng hắn hổ thẹn không bằng, mưu tính một ván cục một trận dịch hắn có thể, nhưng mưu tính thiên hạ đại cục, hắn căn bàn là làm không được, lúc này, hắn lại vội vàng hỏi: “Vậy Đại Thực làm sao? Bọn họ ở Khurasan có bảy vạn đại quân, nếu như bọn họ nhân lúc cháy nhà mà đi hỏi của Thổ Hỏa La, chúng ta phải làm thế nào?”
Lý Khánh An cười xòa, cây gỗ chỉ vào Byzantium phía bắc nói: “Ta đã đạt thành hiệp nghị với Byzantium rồi, qua thêm mấy ngày nữa, Byzantium sẽ đại cử tăng binh đến biên giới Đại Thực, tạo áp lực với người Đại Thực, nếu như người Đại Thực thật sự dám động binh với Thổ Hỏa La, vậy thì Byzantium sẽ xuất binh Armenia.
Thành A Hoán của Thổ Hỏa La, đây là thành thị lớn nhất Thổ Hỏa La, cũng là đô thành của Nguyệt Thị quốc, Lúc quân Thổ Phồn mới tấn công Thổ Hỏa La đã gặp phải chống đối quyết liệt từ nơi đây, Thượng Tức Đông Tán sau khi công hạ thành A Hoán đã cho giết ba vạn tướng sĩ đầu hàng tại đây, và lại cho binh sĩ tiến hành đại đồ sát trong thành A Hoán, dung túng chúng cướp bóc dân trong thành.
Dù cho thành A Hoán đã tan hoang, nhưng Thượng Tức Đông Tán vẫn cho đóng đô đốc phủ tại đây, vì tòa thành trì này rộng rãi và có vị trí lợi thế thích hợp nhất để thống trị Thổ Hỏa La.
Thượng Tức Đông Tán cũng chẳng quan tâm gì nhà dân bị hủy, nhưng binh sĩ của hắn phá hoại hoàng cung thành A Hoán thì lại làm hắn có phần hối tiếc, Hoàng cung thành A Hoán lớn nhất Thổ Hỏa La, và cũng là hoàng cung nguy nga nhất, có thể cho tán phổ của hắn ở khi đến thị sát Thổ Hỏa La, nhưng giờ hoàng cung đã bị hủy đi một nửa, khiến Thượng Tức Đông Tán không khỏi thiểu não. Cũng may là nền móng chưa bị hủy hoàn toàn, hắn đã hạ lệnh cho các nước Thổ Hỏa La điều tập năm vạn dân phu đến tu sửa, đồng thời cho xây dựng khuếch trương hoàng cung thành A Hoán.