Phụt… Thiên Thảo xua tay: “Đừng nói nữa…” Cái lời thoại kia làm cho người ta muốn nôn…
Nghiêm Húc nắm chặt tay Thiên Thảo, đột nhiên nói: “Em sẽ chăm sóc cô thật tốt.”
Bỗng nhiên Thiên Thảo bị câu nói này của Nghiêm Húc làm cho không hiểu gì.
Nghiêm Húc hơi hạ thấp cơ thể xuống, tầm mắt song song với ánh mắt cô: “Dù em không có nhiều thứ nhưng em cam đoan chắc chắc về sau sẽ có… Chỉ cần cô đừng chối bỏ em, cũng đừng chối bỏ bản thân.”
Thiên Thảo cười ha ha đẩy Nghiêm Húc ra: “Cái gì mà đừng chối bỏ bản thân cô, em nghĩ rằng cô chán ghét bản thân giống như cái bộ phim điện ảnh hạng ba kia sao?”
Nghiêm Húc im lặng, chẳng lẽ không đúng như vậy sao?
Thiên Thảo tiếp tục nói: “Cho đến giờ cô vẫn cảm thấy bản thân mình băng thanh ngọc khiết giống như xử nữ vậy.”
Nghiêm Húc: “…”
… Mặc dù biểu hiện ra bên ngoài không giống nhau lắm, nhưng… ừ… nói vậy cậu cũng thấy yên tâm hơn rồi.
Thật ra Thiên Thảo rất cảm kích Nghiêm Húc, đối với những chuyện xảy ra mấy ngày nay không phải cô không thèm để ý, mà cô còn rất để ý, chỉ là nghe Nghiêm Húc nói úp úp mở mở, còn cả vẻ mặt rối rắm cẩn thận khuyên nhủ cô, ánh mắt không muốn tổn thương cô nhưng lại cảm thấy không nói không được, đột nhiên cô cảm thấy, cho dù cậu chỉ đơn thuần nói dối để an ủi cô, cô cũng nguyện ý tin tưởng.
Nghiêm Húc giống như đã nói lúc trước, đợi lúc Thiên Thảo ngủ mới đi về. Trước khi đi còn vén chăn lại cho cô, lại nghĩ đến nửa đêm cô muốn đi vệ sinh không tiện nên đặt đôi dép lê của cô ở phía cuối giường, rồi bật đèn ngủ lên, cửa toilet cũng mở sẵn, rồi nghĩ đến thứ quan trọng nhất, hình như Thiên Thảo chưa mua nạng.
Quyết định ngày mai tới đây phải mua cho cô một cái, vì để tiện ngày mai cậu mang bữa sáng dến cho cô, cậu cầm cả chìa khóa đặt ở đầu giường Thiên Thảo đi, Thiên Thảo không ra khỏi cửa, thiếu cái chìa khóa này cũng không có vấn đề gì.
Xử lý xong mọi chuyện, Nghiêm Húc đi đến trước giường Thiên Thảo, mượn ánh trăng sáng vuốt tóc cô, sau đó hôn lên khóe môi cô, nếu có một ngày, tỉnh lại vào buổi sáng thấy cô ngủ bên cạnh cậu, sau đó ôm cô vào lòng, hôn cô thì thật tốt, khi đó, bọn họ đã là vợ chồng rồi…
Nghiêm Húc đi rồi Thiên Thảo mới mở to hai mắt, bởi vì cô không ngủ thì Nghiêm Húc sẽ không đi, cho nên cô chỉ có thể giả vờ ngủ, không ngờ tới … Ừ, có thu hoạch bất ngờ.
Sáng hôm sau, Thiên Thảo đang định đi toilet thì nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa.
Không phải hôm qua Nghiêm Húc đã lấy chìa khóa rồi sao?
Mang theo nghi ngờ đi đến trước cửa nhìn qua mắt mèo, phát hiện ngoài cửa là một người phụ nữ, đại khái nhìn dáng vẻ thì có thể là mẹ cô, quần áo gọn gàng nhưng sắc mặt rất tiều tụy.
Mở cửa, Thiên Thảo vừa định hỏi người phụ nữ này tìm ai, cơ thể đã bị người phụ nữ này ôm lấy, người phụ nữ khóc rất đáng thương, nói: “Thiên Thảo, nghe nói con xảy ra chuyện, mẹ rất lo lắng cho con, lần này mẹ từ nước ngoài trở về, đừng đuổi mẹ đi nữa, mẹ thật sự sẽ sửa đổi, sẽ không gây phiền phức cho con đâu… Cho dù thế nào cũng để mẹ chăm sóc con đi…”
Mẹ, thì ra người này thật sự là mẹ cô! Nhưng sao lại thế này? Bị con gái đuổi ra nước ngoài? Không lẽ Cửu Thiên Thảo trước đây là đứa con gái bất hiếu sao?
Không chịu nổi tiếng khóc của người phụ nữ, nhất là những người lớn tuổi hơn cô, Thiên Thảo vỗ vỗ sau lưng người phụ nữ: “Đừng khóc nữa.”
Cơ thể người phụ nữ cứng đờ, rõ ràng là sững sờ, sau đó trên mặt nở nụ cười nhìn rất vui vẻ: “Thiên Thảo… Con đồng ý để mẹ chăm sóc con rồi hả?”
“Hả? Mẹ không phải mẹ con sao?”
“Phải phải phải.” Người phụ nữ vui vẻ gật đầu thật mạnh.
“Vậy vào đi.” Thái độ của người phụ nữ làm Thiên Thảo như lọt vào trong sương mù, bởi vì muốn biết rõ nhiều chuyện hơn nữa, Thiên Thảo hỏi một câu: “Ba con đâu?”
Bả vai người phụ nữ run lên, sau đó nở một nụ cười khổ sở, vô cùng thê lương: “Con còn hỏi ông ta làm gì?”
Ly hôn rồi hả? Thiên Thảo ‘à’ một tiếng: “Con tưởng mẹ và ba vẫn còn liên hệ.”
Không biết vì sao, cô cảm giác ánh mắt người phụ nữ như cảnh giác hơn: “Sao mẹ còn có thể liên hệ với ông ta!”
Đây là chuyện gì… Thiên Thảo không biết phải ở chung với người ‘mẹ’ bất thình lình nhảy ra này như nào, đành hỏi: “Ở nước ngoài sống như nào?”
Người phụ nữ ngừng vài giây, hình như là cắn răng, gượng cười nói: “Tốt lắm.”
Trực giác của Thiên Thảo cho cô biết khả năng người này sống ở nước ngoài cũng không tốt, mà đầu sỏ gây nên chính là Cửu Thiên Thảo đưa mẹ ra nước ngoài, mặc dù không phải là bản thân mình, nhưng nghĩ đến bà cũng là mẹ của thân thể này, Thiên Thảo có chút áy náy: “Trước kia là con không đúng, con nên hỏi qua suy nghĩ của mẹ, mẹ đừng để bụng.”
Không biết vì sao vành mắt người phụ nữ lại đỏ, lời nói nghẹn ngào, không chỉ nghẹn ngào còn có chút khàn khàn: “Con là con gái mẹ, sao mẹ có thể để bụng… Bữa sáng muốn ăn gì, mẹ làm cho con.”
Mặc dù người này là mẹ của cơ thể này, nhưng cũng chỉ như người xa lạ đối với Thiên Thảo, có chút không quen, lúc này cửa phòng đang đóng lại mở ra, Nghiêm Húc từ ngoài nhìn vào thấy mẹ của Thiên Thảo thì hơi ngẩn người, sau đó đặt bữa ăn sáng đã mua lên bàn: “Người này là…”
Không riêng gì Nghiêm Húc hoang mang nhìn mẹ của Thiên Thảo, mẹ Thiên Thảo cũng hoang mang và đề phòng nhìn Nghiêm Húc: “Cậu là…”
Thiên Thảo giới thiệu hai người: “Đây là mẹ cô, đây là… bạn con.”
Từ học sinh nhảy lên giai đoạn bạn bè, Nghiêm Húc thấy thật sung sướng, nhưng bây giờ lại vừa mừng vừa sợ, người đứng bên cạnh Thiên Thảo là… mẹ vợ đại nhân sao?!
À, là tương lai.
“Cháu, cháu, cháu mua bữa sáng…” Dưới cái nhìn nóng rực của mẹ vợ đại nhân, Nghiêm Húc có chút kích động, sao cậu lại cảm thấy ánh mắt này dường như rất ghét cậu…
“Cám ơn cậu đã giúp mua bữa sáng.” Mẹ Thiên Thảo nhận đồ trong tay Nghiêm Húc: “Chỉ là sau này đã có tôi phụ trách chăm sóc con bé rồi, không cần phiền đến cậu.”
Tay Nghiêm Húc đang đưa bữa sáng bỗng dừng lại, quả nhiên là ghét cậu thật.
“Chắc cậu còn bận việc, sáng sớm đã vội tới đưa bữa sáng cho Thiên Thảo, thật ngại quá, để tôi tiễn cậu đi.” Mẹ Thiên Thảo tiếp tục nói.
Đã bắt đầu đuổi khách sao… Nghiêm Húc nhìn lại quần áo trên người, theo bóng phản chiếu từ thủy tinh cũng nhìn lại mặt mình, không thấy có chỗ nào không ổn…
Cuối cùng mẹ của Thiên Thảo vẫn tiễn Nghiêm Húc ra ngoài, Thiên Thảo cũng phát hiện Nghiêm Húc hình như không được mẹ cô hoan nghênh, cô cầm cây nạng Nghiêm Húc đưa cho lúc gần đi, nghĩ đến trong nháy mắt cậu ra cửa còn ngoái lại nhìn cô với đôi mắt đáng thương, không kiềm chế được mà bật cười.
Mẹ Thiên Thảo trở lại, lấy bữa sáng Nghiêm Húc mua đi vào phòng bếp: “Đều nguội rồi, để mẹ hâm nóng lại.”
Nào có nguội chứ! Thiên Thảo nói trong lòng, chỉ là người phụ nữ vẫn cố chấp cho bữa sáng vào nồi hâm nóng, còn đẩy Thiên Thảo vào phòng: “Con đi nghỉ đi, xong xuôi mẹ sẽ mang đến cho con.”
Liên tục vài ngày, Thiên Thảo đều được người phụ nữ này chăm sóc, bởi vì có bà ở đây, đám người Nghiêm Húc và Nguyễn Tây không tiện đến, chỉ là không có việc gì lại gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho cô.
Mặc dù mới đầu có chút không quen, nhưng Thiên Thảo càng ngày càng quen với việc được người phụ nữ này chăm sóc, nhất là các món ăn ngon mà bà làm, trở thành chuyện mà cô mong chờ nhất trong ngày, mặc dù cô vốn không ăn nhiều như vậy, nhưng về sau càng ăn càng nghiện rồi.
Người phụ nữ này cũng luôn nhắc lại những chuyện cũ với cô, nói hồi nhỏ cô đi nhà trẻ, nói cô lớn thêm một chút vào thời kỳ phản nghịch, trong đầu Thiên Thảo thường tưởng tượng ra tính tình và cách ăn mặc của Cửu Thiên Thảo, lúc nhàm chán nghe chuyện người phụ nữ này kể, cảm giác rất ấm áp.
Nhưng mà có lúc người này cũng rất khác thường, ví dụ như vừa kể chuyện lúc nhỏ với cô xong thì bảo đi ra ngoài mua đồ ăn, nhưng sau khi trở về, không còn vẻ tái nhợt như mọi khi mà trên mặt bà ửng hồng, nhìn cô chăm chú: “Ba con chính là một tên cặn bã.”
Thiên Thảo: “… Nói rõ một chút.”
Người phụ nữ khóc nức nở: “Thiên Thảo, có chuyện gì thì hận cha con đi, cùng mẹ hận ông ta!”
Thiên Thảo: “Chuyện gì?”
Nhưng mà bình thường thì người phụ nữ này khóc đến đây là khôi phục bình thường lại, bà vuốt tóc Thiên Thảo, mang dáng vẻ mẹ hiền, khác hẳn với trạng thái suy sụp trước đó: “Mẹ chỉ nói chuyện trước kia, đều do ông ta làm hại, nếu không phải ông ta thua lỗ cổ phiếu… Chúng ta cũng không đến mức như vậy.”
Bây giờ thì Thiên Thảo mới hiểu được, thì ra người cha thần bí mà cô dò hỏi nhiều ngày nay đã đầu tư cổ phiếu? Người mẹ này rất kín miệng nếu không phải tự bà nói ra thì không thể hỏi được gì.