Nhưng mà người tới thì không thiện, một người ăn mặc như xã hội đen, có khi họ bắt tôi vì mục đích gì đó. Cho nên tôi vội vàng nói:
“Tôi còn phải đi học, các người có thể để hôm khác nói chuyện được không?”
Tôi vừa nói vừa xoay người đi, nhưng người mặc âu phục đen đã móc ra 1 cái còng, lạnh lùng nói:
“Phối hợp với công an phá án là nghĩa vụ của công dân, nếu không muốn tôi động thủ, thì xin hãy hợp tác.”
Tôi thấy chuyện đã tới mức này, không đi không được.
Xem ra đúng là bọn họ muốn tôi hợp tác, hơn nữa là chuyện vô cùng cần thiết.
Tôi nói với Quách Khánh:
“Mau đi nói với Triệu Nhan Nghiên, rằng tôi bị công an bắt đi rồi.”
Thấy tôi nói với Quách Khánh, người mặc Âu phục đen cũng không ngăn trở, có lẽ bọn họ muốn tìm tôi hợp tác cũng không chừng, nếu đối với tôi bất lợi, họ cũng sẽ không để cho Quách Khánh đi mật báo.
Tôi đi theo bọn hắn lên xe, dọc đường cũng không xuất hiện chuyện bịt mắt như trong ti vi, tôi được dẫn tới đại sảnh của đại khách sạn của thành phố Tân Giang.
“Xin chào, Lưu Lỗi đồng học, tôi tên là Lôi Tiểu Long!”
Trong phòng khách có 1 thanh niên mặc 1 bộ đồ rất đẹp, ngồi trên xô pha, nhưng tôi xem ra trên người hắn tỏa ra 1 cỗ khí tức lưu manh.
“Nói đi, các người tìm tôi có chuyện gì.”
Tôi đối với những loại công tử như thế này không có cảm tình, vừa nhìn đã biết là 1 tên Nhị thế tổ.
Kiếp trước khi tôi còn ở Microsoft, có không ít người giao thiệp với tôi, toàn là loại phú thương, quan lớn, trên người họ luôn có 1 cỗ ngạo khí.
“Vậy cũng tốt, tôi sẽ đi thẳng vào chánh sự!”
Lôi Tiểu Long lấy ra 1 bức hình từ trong cặp, nói với tôi:
“Cô bé này cậu có biết không?”
Hạ nhu! Tôi dám khẳng định, cô bé trên tấm ảnh kia chính là người trong hai ngày nay sớm chiều chung đụng với tôi.
Mặc dù thời điểm tôi nhìn thấy tấm hình này có chút bối rối, nhưng mà tôi lập tức trấn định, bình tĩnh nói:
“Chưa từng thấy!”
Tôi không biết những người này muốn làm gì, mặc dù tôi mơ hồ có thể cảm nhận được những người này chính là “Bọn họ” như lời Hạ Nhu nói .
“Không thể nào? Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, tại sao Lưu đồng học lại không nhớ được chứ?”
Lôi Tiểu Long không nghĩ tới tôi lại trả lời như vậy, hắn vốn nghĩ, chỉ cần hỏi, là tôi sẽ nói ra tất cả.
“Tôi vốn là người thấy việc nghĩa là làm, cứu không ít cô bé, nếu như lần nào cũng nhớ, thì tôi không còn làm chuyện gì khác được rồi.”
Tôi vô cùng bất mãn với thái độ của Lôi Tiểu Long, cho nên tôi không vui nói.
“Hừ! Cho mày mặt mũi mày lại không muốn! Buổi tối của 3 ngày trước, có 2 kẻ muốn cưỡng gian 1 cô bé, mày đã đả thương hai tên đó, mang cô bé đi, mày không nhớ sao?”
Lôi Tiểu Long không kìm nén được nữa, bộc lộ ra bản tính của đại thiếu gia.
“Làm việc nghĩa là nghĩa vụ của mỗi công dân, tôi nghĩ không cần phải báo lại cho cậu?”
Tôi không sợ hãi chút nào nói.
“Chỉ bằng vào việc mày dám kêu loạn tên tao, thì tao cũng đã có thể đánh mày thê thảm rồi, nhưng mà mày đã cứu vị hôn thê của tao, cho nên tao cũng không so đo với mày, bây giờ, tốt nhất mày hãy thẳng thắn nói ra, cô bé đang ở nơi nào?”
Lôi Tiểu Long hừ lạnh nói.
“Không biết!”
Tôi không hề nghĩ ngợi, nói thẳng.
Mẹ kiếp, Hạ Nhu tại sao lại là vị hôn thê của mày, không trách được nàng không muốn trở về, tôi cũng không muốn 1 cô gái như vậy phải theo 1 tên đầu heo như thế này.
“Con mẹ mày, tao sẽ không cho mày mặt mũi nữa, Chú Bân, chú với hắn luyện tập 1 chút đi.”
Lôi Tiểu Long hổn hển chửi ầm lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Người mặc âu phục đen không đổi sắc, đi về phía tôi, từ tư thế của hắn thì có thể nhận ra, người này nhất định có luyện qua võ thuật.
Chú Bân đi tới trước mặt tôi, đấm thẳng 1 quyền vào bụng tôi, lực đạo mạnh mẽ vô cùng, tôi vội vàng lắc mình tránh né.
Mẹ nó, tên Lôi Tiểu Long này tâm địa rất đen tối, nếu như tôi không phải đã luyện qua võ thuật, thì đã bị một quyền này đấm thủng bụng rồi.
Nếu như đánh vào trên người bình thường, khẳng định sẽ bị nội thương.
“Họ Lôi kia, tao và mày không thù không oán, mày có ý gì đây?”
Tôi lớn tiếng chất vấn.
“Hừ, có ý gì! Mày giấu Hạ Nhu ở chỗ nào rồi?”
Lôi Tiểu Long sắc mặt xanh mét nói.
“Cái gì mà tao đem nàng đi giấu? Cho dù tao có biết nàng, nhưng tao làm sao biết nàng đã đi đâu?”
Tôi hỏi ngược lại.
“Tốt, rất tốt! Mày rốt cục cũng thừa nhận mày biết Hạ Nhu! Nói đi, bây giờ nàng ở đâu?”
Lôi Tiểu Long quát lên.
“Mày trí nhớ không tốt à? Tao đã nói là tao không biết!”
Tôi không sợ hãi nói.
Công phu của Chú Bân, trước là do tôi chưa thấy qua, nhưng hiện giờ, đối với tôi, 1 quyền vừa rồi của hắn… quá chậm.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 50: Tìm được em rồi