Hầu Mạch vừa ăn vừa thao thao bất tuyệt: “Để tôi nói một chút về Đường Diệu và Cố Lê Bạc cho cậu. Bọn họ không giống đội hình hôm nay chúng ta gặp, vì bọn họ sẽ không tìm cách lên lưới nhanh, ngày mai chúng ta phải thay đổi hoàn toàn chiến thuật.”
Bình thường lúc ăn cơm Tùy Hầu Ngọc không thích nói chuyện lắm, hôm nay lại không khó chịu gì, còn hỏi lại: “Vậy phải đánh như thế nào?”
“Set đầu tiên chúng ta sẽ rất bị động, chúng ta phải cố gắng thích nghi với cách đánh của bọn họ. Hơn nữa, nếu chúng ta giao bóng, bọn họ sẽ dùng đường bóng cao hoặc bóng thẳng để phá thế cân bằng của chúng ta.”
“Nghe có vẻ vướng víu nhỉ?” Tùy Hầu Ngọc ăn thêm một miếng, hàm hồ hỏi.
“Không đến mức. Lúc đánh bóng Đường Diệu rất hay mắc lỗi, dùng lực mạnh đánh bóng chính là như vậy. Tang Hiến giỏi hơn Đường Diệu nhiều, nhưng nếu đánh với tôi thỉnh thoảng vẫn bị mắc lỗi.”
“Tôi vẫn chưa biết cậu là cái dạng gì.”
“Toàn năng đó!” Hầu Mạch mỉm cười, “Bởi vì tôi là toàn năng nên huấn luyện viên mới muốn tìm một cộng sự cho tôi để bồi dưỡng đội hình toàn năng. Chỉ cần tích lũy và thuần thục mọi chiến thuật, độ hiểu ngầm đạt tiêu chuẩn là sẽ không bị hỗn loạn, tổ hợp toàn năng chính là đối thủ khó chơi nhất trong đánh đôi tennis.”
Tùy Hầu Ngọc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tôi có phải là toàn năng không?”
“Cậu có kiểm soát được điểm rơi của bóng không?”
“Đang luyện.”
“Sức mạnh thì sao?”
“Không chủ công cái này, nhưng cũng không kém.”
“Lên lưới thì sao?’
“Cũng được, tốc độ của tôi nhanh.”
“Tốc độ nhanh nhưng volley lại dưới trung bình.”
“…”
“Vì vậy, cậu là bản sơ khai của loại hình toàn năng. Cái gì cũng làm được, chỉ là chưa giỏi, chỉ cần tiếp tục luyện tập là sẽ được như mong muốn.”
“Cảm ơn cậu đã động viên.” Tùy Hầu Ngọc thật sự không vui.
Cậu đột nhiên cảm thấy hỏi vấn đề này cứ như tự bôi tro trát trấu lên mặt, tách riêng từng cái ra thì đúng là cậu chẳng còn điểm tốt nào khác ngoại trừ cơ thể linh hoạt và thể lực tốt.
Nghĩ đến cú giao bóng của Hầu Mạch, cậu thân là cộng sự của hắn mà cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trong một khoảnh khắc, Tùy Hầu Ngọc đột nhiên có hi vọng, hi vọng sau này mình cũng có thể phát được một quả bóng như vậy.
Hầu Mạch nói tiếp: “Thực ra chiến thuật đơn giản nhất là, thể lực của Cố Lê Bạc không đủ thì hãy lưu ý cậu ta, thả diều liên tục, đầu óc của Đường Diệu không đủ thì tính kế cậu ta, kích động cậu ta, đánh vỡ phòng tuyến tâm lý, làm cho cậu ta nổi điên, vậy là chúng ta sẽ thắng.”
“Làm sao mới kích động được Đường Diệu?” Tùy Hầu Ngọc thật thà nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, có vẻ cũng tán thành cái chiến thuật dở hơi đó.
Trong lúc vô tình đã bị Hầu Mạch dẫn đi sai đường rồi.
“Đang đánh, đột nhiên nhìn Đường Diệu nở nụ cười lạnh, cậu ta nhất định sẽ cảm thấy mình bị cười nhạo.”
“Cậu đê tiện vãi.”
“Phải đê tiện thì mới vô địch thiên hạ được, đê tiện có tác hại gì không? Không! Thậm chí còn mang đến lợi ích.”
“Đê tiện sẽ khiến bọn họ muốn tìm cậu đập cho một trận.
“Đánh nhau là sai!” Hầu Mạch cao giọng, “Xã hội văn minh, chúng ta hãy làm những công dân tốt, quan trọng nhất là đánh nhau sẽ bị cấm thi đấu.”
Tùy Hầu Ngọc mặc kệ Hầu Mạch, tiếp tục ăn cơm.
Hầu Mạch gắp đồ ăn trong hộp của mình cho Tùy Hầu Ngọc: “Ăn nhiều một chút.”
Hiếm được lúc cải thiện bữa ăn, hắn vẫn nhường hết đồ ngon cho Tùy Hầu Ngọc.
—
Mười giờ tối, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đi tới nhà thi đấu, cầm theo vợt và bóng, định lát nữa luyện một lúc, thử cái chiến thuật mà ban nãy mới bàn.
Tổ hợp lâm thời Tang Hiến và Thẩm Quân Cảnh làm đối thủ của bọn họ.
Tang Hiến rất phù hợp với kiểu của Đường Diệu, nhưng Thẩm Quân Cảnh lại không có sự thông minh của Cố Lê Bạc.
Bên trong nhà thi đấu, Lưu Mặc và những người khác đã có mặt ở đó rồi.
Nữ sinh bị chặn lại nhưng nam sinh lại tới không ít, mấy đội khác cũng hay tin mà kéo nhau đến, một đám đông tụ tập, nói chuyện ầm ĩ.
Nhìn thấy Hầu Mạch đến, Lưu Mặc chủ động bước tới nói: “Chạy xung quanh một vòng đủ chưa?”
“Được.” Hầu Mạch trở nên dễ nói chuyện hẳn.
Lưu Mặc không hề chần chừ, bắt đầu cởi quần áo, đám người xung quanh huýt sáo ồn ào, nhưng tất cả chỉ xem chứ không ai quay video.
Hầu Mạch cười ha ha, đột nhiên giơ tay che mắt Tùy Hầu Ngọc, nói: “Hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi.”
Tùy Hầu Ngọc khó chịu kéo tay Hầu Mạch ra: “Tôi lớn hơn cậu bốn tháng đó.”
“Đừng đừng, tôi sợ cái thứ đồ màu đen kia dọa cậu thôi.” Hầu Mạch rất chấp nhất, kiên trì che mắt Tùy Hầu Ngọc, kéo không ra được nữa.
Hầu Mạch không cho Tùy Hầu Ngọc xem nhưng bản thân lại cười khà khà nhìn từ đầu đến cuối, “Không hổ là đội trưởng Lưu, quả nhiên không phải người tầm thường, trứng phải đến hai cân ấy nhờ?”
“Có cái rắm!” Lưu Mặc cãi, “Ít cũng phải năm cân!”
“Ờ ờ, lúc bước đi chắc là giống đang kéo theo vali hành lý.”
“Mày im mồm đi!”
Lưu Mặc chạy một vòng, tốc độ rất nhanh, Ngao Đen quả nhiên danh bất hư truyền, dáng người và tư thế chạy không có lời nào để chê.
Ngoại trừ trong lúc chạy khỏa thân, chạy một bước vung một cái ra thì không có chỗ nào để nói.
Chờ Lưu Mặc mặc quần áo xong xuôi Hầu Mạch mới bỏ tay khỏi mặt Tùy Hầu Ngọc.
Đúng như dự đoán, vừa bỏ tay ra đã thấy Tùy Hầu Ngọc đang trừng mắt, Hầu Mạch chỉ đáp lại bằng một nụ cười đắc ý.
Lưu Mặc sửa sang lại quần áo, đi tới chỗ Hầu Mạch, nói: “Tao thấy Đường Diệu và Cố Lê Bạc tới xem bọn mày thi đấu. Cố Lê Bạc kia có hơi tà, nhìn bọn mày đánh một trận cũng đủ nghĩ ra được sách lược ứng phó rồi, danh xưng máy tính mắt thường không phải đùa đâu.”
Lưu Mặc thật lòng nhắc nhở Hầu Mạch.
Hai người bọn họ là đối thủ cũ.
Quần vợt là một môn thể thao lịch thiệp, trên sân làm đối thủ, rời sân làm bạn bè.
Người mà Hầu Mạch không muốn đụng trúng nhất chính là Lưu Mặc, không phải vì Lưu Mặc đánh giỏi, khó nhai, mà là… đánh với Lưu Mặc quá xấu hổ.
Mỗi lần Lưu Mặc vung vợt sẽ phát ra mấy tiếng như “hư”, “ha”, “hô”… kéo dài suốt cả trận.
Hầu Mạch là gay, nghe mấy cái tiếng kia thật sự bất lực, đặc biệt là cái vóc người của Ngao Đen này có thể làm cho hắn biến thành hệ cấm dục chỉ trong nháy mắt, không có một suy nghĩ bậy bạ nào.
“Cũng không nhìn xem đối thủ mà cậu ta gặp là ai, một mình cậu ta có não à?”
“Vâng vâng, ở phương diện này mày không thua, nhưng mà vẫn nên cẩn thận một chút, nhất định là bọn họ đã nhìn thấu nhược điểm của bọn mày rồi.” Lưu Mặc nói xong rồi rời đi, đi được hai bước lại quay đầu lại nói: “Cầu nguyện cho chúng ta không phải gặp nhau ở trận chung kết đơn đi!”
Gặp Hầu Mạch sớm sẽ bị loại sớm, đây là luật của đánh đơn, Lưu Mặc đã từ bỏ giãy giụa rồi, chỉ không muốn thua quá khó coi mà thôi.
Sau khi Lưu Mặc rời đi, Hầu Mạch dẫn Tùy Hầu Ngọc ra sân tennis, nói: “Chúng ta phải chuẩn bị một vài phương án, tôi biết nhược điểm của chúng ta là gì.”
Hầu Mạch hiểu rõ nhược điểm của đội mình hơn bất kỳ ai, hắn cũng biết dưới góc độ của Cố Lê Bạc, đối phương sẽ làm gì để áp chế bọn họ.
Vì lẽ đó, hắn muốn chuẩn bị thật cẩn thận.
*** Hết chương 50