”Lạc Lạc, ta sai rồi. Nàng đừng như vậy nữa có được không?”
”Ngươi sai ở đâu chứ? Rõ ràng người sai ngay từ đầu chính là ta mà.” Tuyết Lạc hiểu rõ hắn đang muốn nói đến việc gì.
”Năm đó là do ta ngu muội si mê ngươi để bản thân phải nhận lại một kết cục bi thảm, nếu như năm đó ta sáng suốt một chút lựa chọn đúng đường thì bây giờ e là cả thiên hạ này đều là của ta rồi. Nhưng rất tiếc trên đời này không có hai chữ ”nếu như”.
”Ba trăm năm qua ta đã dày vò bản thân rất nhiều vì hổ thẹn với nàng, ta tự hỏi năm đó vì sao ta lại tin ả ta, tại sao lại làm vậy với nàng chỉ vì một việc nhỏ nhặt đó. Cho đến khi gặp lại đại ca ta mới biết là Ái Lệ dùng Yêu thuật để áp chế hành động và thần trí của ta…” Hắn sầu não nói.
”Chàng nói những lời này có ích gì?” Đến bây giờ nàng mới biết được nguyên nhân nên không khỏi bàng hoàng. Hết Lan La dùng Yêu thuật rồi đến Ái Lệ xem ra chuyện càng lúc càng nghiêm trọng.
”Trên thế gian này tuy không có hai từ ”nếu như” vậy có hai từ ”làm lại” không?” Thanh Phong cõng nàng, nhẹ nhàng hỏi.
”Con người ai chả mắc phải sai lầm trong đời, nhưng nếu biết hối cải thì vẫn có thể quay đầu để làm lại cuộc đời và bù đắp cho cái sai trong quá khứ.” Tuyết Lạc bình thản nói, trải qua hơn một vạn năm thăng trầm cô cũng biết thế nào là luân hồi, biết thế nào là đạo lý. Nhưng mối thù trong quá khứ quá lớn khiến cô không thể dễ dàng chọn từ bỏ chấp niệm này để rồi thù hận làm mờ mắt. Biết rõ con đường mình chọn có thể mất mạng bất cứ lúc nào nhưng vẫn khăng khăng đi tiếp. Chỉ có cô mới dám làm những việc như vậy.
”Vậy nàng có thể cho ta cơ hội được cùng nàng làm lại từ đầu không? Ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng, sửa chữa mọi lỗi lầm trong quá khứ để cho nàng một tương lai tốt đẹp vĩnh cửu.” Thanh Phong giọng nghẹn lại thành khẩn nói, đôi mắt ướt đẫm không biết là do mưa hay là do nước mắt tuông trào.
”Ta thật sự không thể cùng ngươi làm lại từ đầu.” Tuyết Lạc im lặng một chút rồi cất tiếng. Nghe xong những lời này khiến cho sự kinh tởm cô dành cho hắn giảm đi rất nhiều, cô đã từng yêu hắn sâu đậm nhưng lại nhận một kết cục bi thảm, cũng từng uống thuốc Vong tình để quên hắn nhưng cho dù làm thế nào đi nữa thì cô vẫn không quên hắn dù đã tái sinh. Thật sự mà nói cô đã sợ yêu, không dám mở lòng để yêu nữa bởi chính tình yêu đã trở thành nỗi ám ảnh lớn của cô.
”Yên tâm,ta sẽ đợi nàng suy nghĩ kỹ rồi trả lời ta.” Hắn nhẹ giọng đáp
”Phải rồi, Trạch Dương Kiếm của ta đâu? Lâu rồi chưa nhìn thấy nó.” Tuyết Lạc chuyển chủ đề cho không khí đỡ ngượng ngạo.
”Nó biến mất sau cái chết của nàng đến giờ chưa rõ tin tức.”
”Ta nghĩ Hoa Giới lấy cắp rồi.” Hoa Giới âm mưu thống nhất thiên hạ chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn cướp Trạch Dương kiếm. Tuyết Lạc cầm cây dù nhảy khỏi lưng hắn rời đi ”Ta đi tìm bảo vật của ta, không cần ngươi đi theo.”