Lâm Hiên từng qua nhiều phường thị, lưu ý nhưng vẫn không chút tin tức. Khi trước cơ duyên xảo hợp hắn mới mua được một tấm Trận Phù với giá trên trời.
Nếu dùng trận bàn cùng trận kỳ bày trận thì uy lực hơn gấp mấy lần trận phù, hơn nữa lại có thể tái sử dụng nhiều lần.
Khi trước Lâm Hiên dùng trận phù hết sức thuận tay, thấy được chỗ tốt của trận pháp chân chính. Không ngờ Hoàng Chung này lại có thứ quý giá như vậy.
“Đạo hữu là trận pháp sư?” Chu Lương cũng lộ ra vẻ kinh ngạc mở miệng.
“Đương nhiên không phải.” Hoàng Chung lại sờ sờ chòm râu:” Lão phu vô tình mà có được. Khiến mấy vị đạo hữu chê cười rồi.”
“Ồ!” Lâm Hiên cũng lộ ra vẻ hâm mộ.
Sau đó ba người được chia một ít khí cụ bày trận, theo sự chỉ dẫn của Hoàng Chung bắt đầu bố trí chung quanh.
Trận này có tên là Ngũ Hổ Quần Dương Trận, uy lực đủ để sát diệt tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, có thêm nó thì liệp sát yêu thú thêm phần nắm chắc.
Sau đó bốn người cẩn thận thu liễm khí tức, bí mật ẩn nấp chung quanh. Theo lời của Chu Lương, Nguyệt Ma Tri Chu này đã ra ngoài đi kiếm ăn, bọn họ phải đợi ở chỗ này.
Nếu đợi lâu thì Thiên ma Nghĩ Dung Thuật sẽ mất đi hiệu lực khiến Lâm Hiên lo lắng. Cũng may đám người cách nhau khá xa, lại dùng huyễn thuật ẩn nặc thân hình nên cũng không ai phát hiện ra dị trạng của hắn. Thời gian hết hiệu lực trôi qua, Lâm Hiên lại nuốt vào một viên Ẩn linh đan.
Mặc dù đã khá lâu Nguyệt ma tri chu xuất hiện nhưng thân là tu tiên giả thì kiên nhẫn này có thừa. Lâm Hiên thường xuyên đem thần thức thả ra, do dùng Lam Sắc Tinh Hải tinh chế nên thần thức hắn cường đại vượt xa cảnh giới.
Kết quả là phát hiện có mấy lần Hoàng Chung cùng Mã Tiến khẽ nhúc nhích môi truyền âm.
Trong lòng Lâm Hiên thầm cảnh giác, nhìn qua phía trước nơi có bày Ngũ Hổ Quần Dương trận. Cái này dùng để vây khốn Nguyệt Ma Tri Chu hay là đối phó với mấy minh hữu?
Nghĩ tới đây Lâm Hiên lặng lẽ lấy từ một tấm phù lục. Đây chính là Cửu Cung Bát Quái trận có thể vây khốn tu sĩ Ngưng đan kỳ. Mặc dù bên trong chỉ phong ấn khoảng năm thành uy lực của trận pháp nhưng Lâm Hiên phải mất hơn bảy trăm tinh thạch mới mua được.
Nguyên bảo vật này hắn dùng để làm đòn sát thủ, khi đối mặt với Âm quỷ thượng nhân vẫn không dùng tới, không hiểu sao lần này hắn có một dự cảm bất hảo. Tu tiên giả có thể cảm ứng được một chút nguy hiểm. Lâm Hiên quyết định đem trận phù lặng lẽ bày bố ra mới an tâm hơn.
Đang nghỉ ngơi thì đột nhiên hắn nhíu mày, mở mắt ngoảnh đầu nhìn về phía đông nam. Lúc này một giọng nói hưng phấn truyền vào tai:
” Các vị đạo hữu cẩn thận, Nguyệt Ma Tri Chu đã trở về.”
Khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch dùng thần thức đảo qua. Chỉ thấy Hoàng Chung và Mã Tiến ngừng truyền âm, thần sắc ngưng trọng nhìn chăm chú nơi cửa sơn cốc. Chu Lương cũng lộ vẻ khẩn trương, tay cầm trận kỳ khẽ run lên.
Vẻ mặt Lâm Hiên cũng ngưng trọng. cực phẩm yêu thú cấp hai thực lực hẳn rất mạnh,
Lát sau một con Tri chu dữ tợn hiện ra trước mắt đám người. Thân thể nó to như cái thớt, tám cái chân lớn như lợi trảo, sắc bén như đao. Quỷ Nguyệt Tri Chu có màu đen tuyền nhưng tiến giai thành Nguyệt Na Tri Chu thì toàn thân có thêm những sọc màu vàng
Nguyệt Ma Tri Chu dần đến gần trống ngực đám người cũng đập mạnh. Có điều khi cách động khẩu hơn trăm trượng thì nó dừng lại, tựa hồ như cảm ứng được điều gì.
Đột nhiên Nguyệt Ma Tri Chu kêu lên hai tiếng chi chi rồi há mồm phun ra một đạo hắc tuyến.
Phụt một tiếng, hắc tuyến bắn vào trước động, không ngờ đem đất đá bên trong hòa tan, thì ra là thủy độc của nó.
“Yêu thú đã phát hiện ra, động thủ!” Hoàng Chung hét lớn một tiếng rồi tế ra một kiện Linh Khí là một thanh Quỷ Đầu Đao: “Cùng dồn nó vào trong trận.”
“Được!” Chu Lương cùng Mã Tiến đồng thời đem bảo vật tế ra. Lâm Hiên đem thanh Phi Kiếm của Chu Uyển xuất lên không trung.
Với một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, có được thượng phẩm Linh Khí cũng không tính là tệ.
Bốn đạo hào quang chói mắt, một trước ba sau bay vọt về phía Nguyệt Ma Tri Chu nhưng thân thủ của nó hết sức mau lẹ, tám chân khẽ nhún một cái thân hình đã biến mất, toàn bộ Linh Khí đều đánh vào khoảng không.
“Ồ, nó ở đâu?” Chu Lương quay đầu nhìn bốn phía, có chút kinh ngạc mở miệng.
“Cẩn thận!”
Có tiếng nhắc nhở truyền đến khiến sắc mặt Chu Lương đại biến, như cảm ứng được điều gì ngẩng đầu lên. Chỉ thấy Nguyệt Ma Tri Chu đã xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, lợi trảo lóe ra hàn quang hung tợn bổ xuống.
Ầm!
Một đạo sáng bắn trúng Nguyệt Ma Tri Chu, tuy không gây thương tổn nhưng khiến đòn công kích của nó bị chậm lại. Chu Lương vội chuyển thân vọt sang một bên.
Hắn chỉ nghe kình phong rít lên, cảm giác lợi trảo của yêu thú xẹt qua bên tai. Nếu không bị đạo sáng nọ ngăn cản thì hắn đã gặp độc thủ của yêu thú.
“Đa tạ đạo hữu!”
Chu Lương lộ vẻ cảm kích nhìn Lâm Hiên nhưng hắn chỉ khẽ lắc đầu cười, Chu Lương này chắc chắn là tán tu vào đây săn bắn. Nếu chỉ nhấc tay cứu hắn thì Lâm Hiên cũng không ngại một lần.
“Cẩn thận, đây là một trong những tuyệt kỹ của Nguyệt ma tri chu, Di ảnh phong!”
Không chờ Hoàng Chung nhắc nhở, đám người đều phát ra các loại vòng hộ thể. Quanh thể Lâm Hiên cũng được bao phủ một sáng màu xanh nhạt.
Nếu không cẩn thận bị yêu tới thú gần thì phòng hộ cũng có thể ngăn trở được một đòn, có cơ hội thoát thân.
Lúc này bốn người ăn ý thao túng Linh Khí bao vây dồn yêu thú vào trận pháp. Nguyệt Ma Tri Chu tuy hung hãn nhưng linh trí rất thấp. Dưới sự liên thủ của đám tu sĩ nó theo bản năng nhé tránh, từng bước bị dồn vào trận pháp.
Ô… ….
Một âm thanh trầm thấp truyền vào tai, chỉ thấy chỗ nơi cửa động đại phóng hào quang. Trên mặt Hoàng Chung tràn đầy vẻ vui mừng, vội mở miệng phân phó:
“Các vị đạo hữu, Nguyệt ma tri Chu đã tiến vào Ngũ Hổ Quần Dương Trận, chúng ra nhanh truyền pháp lực vào trong trận kỳ vây nó lại.”
“Được!”
Oành!
Chỉ thấy trong trận phát ra sương mù cuồn cuộn đồng thời truyền ra âm thanh như sấm động. Lâm Hiên dùng thần thức thấy Nguyệt Ma Tri Chu ở giữa trận, hai mắt đỏ lòm như máu đang tả xung hữu đột.
Trong trận pháp thỉnh thoảng bay ra một số quang cầu nhưng Nguyệt Ma Tri Chu nổi danh là khó chơi. Công kích cỡ này chỉ khiến nó đại phát hung tính, phẫn nộ kêu to vài tiếng rồi đột nhiên các sọc vàng trên lưng bụng, lợi trảo đồng thời phát sáng, khí thế của nó cũng bắt đầu bạo tăng.
“Mấy vị đạo hữu, sợ rằng trận pháp không vây khốn được yêu thú này, chúng ta mau động thủ.”
“Được!”
Hoàng Chung cầm trận kỳ màu đỏ ném lên trời đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết:” Các vị đạo hữu tiếp tục truyền linh lực vào trong trận.”
Ba người không dám chậm trễ, đem toàn thân pháp lực truyền vào trong trận pháp.
Nhất thời Ngũ Hổ Duần Dương Trận đại phóng hào quang. Từ bên trong bắn ra vô số sợi tơ màu đen quấn lấy Nguyệt Ma Tri Chu.
Hoàng Chung hai tay dương ra quát lớn:” Khai!”
Trận pháp tách ra một thông lộ, Lão điểm về phía trước, Thanh Quỷ Đầu Đao hóa thành một đạo hắc quang, bay vào trận hung hăng chém về yêu thú.
Choang một tiếng như kim thiết va chạm vào nhau. Không ngờ quanh thân Nguyệt Ma Tri chu xuất hiện một lồng sáng màu đen.
Vòng bảo hộ!
Sắc mặt đám người trầm xuống, cực phẩm yêu thú cấp hai quả nhiên danh bất hư truyền. Không ngờ vòng bảo hộ của nó khó công phá như vậy, xem ra muốn tiêu diệt nó phải tốn không ít khí lực.
Lúc náy yêu thú liều mạng giãy dụa khỏi các sợi tơ nhưng bị ba Trúc Cơ kỳ tu sĩ dùng toàn lực trấn áp, nhất thời không thoát ra được.
Hoàng Chung thì tiếp tục điều khiển Quỷ Đầu Đao chém sa sả vào vòng hộ thân của yêu thú. Màu sắc của vòng bảo hộ cũng nhạt dần đi.
“Hoàng huynh nhanh lên một chút, cứ thế này pháp lực tiêu hao quá nhanh.” Sau một lát ba người chủ trì trận pháp sắc mặt tái nhợt, Chu Lương lên tiếng thúc giục.
“Lão phu đã rõ, xin mọi người kiên trì thêm một chút!”
Chỉ thấy sương mù bên trong trận pháp cuồn cuộn liên hồi, tựa hồ bên trong đang đại chiến vô cùng kịch liệt.
Qua một khắc thời gian, đột nhiên một tiếng kêu thê lương phát ra rồi bên trong rất nhanh trở nên yên tĩnh. Sau khi sương mù tản ra, Hoàng Chung có vẻ đắc ý bay vào trận, bên cạnh lão là thi thể của Nguyệt Ma Tri Chu.
Chu Lương thở phào nhẹ nhõm, mất sức chín trâu hai hổ rốt cục đem yêu thú này liệp sát. Tài liệu bán đi có thể thu được một lượng tinh thạch rất lớn, mặc dù chia bốn người thì vẫn là con số khá lớn.
Đã có phí tổn cho mấy năm tu luyện trong tương lai. Chu Lương đang vui mừng thì thấy linh lực vẫn không ngừng tiết ra ngoài. Hắn vội dừng vận chuyển nhưng vô ích. Chu Lương vừa sợ vừa giận, vội đem trận kỳ ném xuống nhưng chuyện kinh ngạc xảy ra, không ngờ nó như là dính vào tay, tiếp tục hấp thu pháp lực của hắn.
“Hoàng đạo hữu, đang xảy ra chuyện gì vậy?” trên mặt Chu Lương hiện lên một tia lo lắng hỏi:” Chẳng lẽ trận pháp có vấn đề?”
“Ha ha, đương nhiên trận pháp của lão phu không có vấn đề, chỉ là ta muốn tính mạng của các ngươi mà thôi.” Vẻ mặt Hoàng Chung đang ôn hòa đột nhiên biến thành vẻ dữ tợn.
“Đúng vậy, số lượng tinh thạch tăng lên gấp đôi mà trên người hai ngươi cũng không hề thiếu bảo vật.” Mã Tiến cũng cười lạnh nói.
“Hai người các ngươi… là đồng bọn?”
“Ha ha, chúng ta vốn là đạo tặc chuyên đi cướp lũ tán tu không có mắt như các ngươi.” Hoàng Chung vô cùng đắc ý cười to, lần này đúng là nhất tiễn hạ xong điêu. Ngũ hổ quần dương trận một khi rót linh lực vào thì pháp lực cạn kiệt mới dừng.
Lúc này hai người muốn thoát thân chỉ là người si nói mộng. Hoàng Chung đắc ý nhìn Chu Lương đang kinh sợ, nhưng khi lão quay sang thì phát hiện sắc mặt Lâm Hiên âm trầm, đang trầm mặc không nói. Trong lòng có cảm giác bất hảo lạnh lùng quát:
“Mau lấy tánh mạng của chúng.”
Lời còn chưa dứt thì Quỷ Đầu Đao đã rời tay bay ra. Mã Tiến ngẩn ra, cũng đem Linh Khí trong tay gào thét bay tới Chu Lương.
Trong hoa máu diễm lệ, thân hình Lâm Hiên bị chém thành hai nửa còn Chu Lương cũng đầu một nơi thân một nơi, hai người không hề chống cự chết ngay đương trường.
Sự tình rất thuận lợi nhưng nỗi bất an của Hoàng Chung vẫn chưa tan.
“Sư huynh sao vậy?”
“Ta không sao.” Hoàng Chung lắc đầu, có lẽ là lão quá đa tâm. Đang chuẩn bị thu thập túi trữ vật của hai người thì đột nhiên một câm thanh quỉ dị vang lên sau lưng.
Hoàng Chung quay đầu lại trên mặt lộ vẻ không thể tin. Không ngờ thi thể Nguyệt Ma Tri Chu vốn bị lão sát diệt bỗng quỷ dị đứng lên.
Cộp cộp nó từng bước hướng bên này đi tới.
“Hắc hắc, huyết nhục của tu sĩ rất khoái khẩu với ta.”
Nguyệt Ma Tri Chu mở miệng phát ra tiếng người khiến Hoàng Chung cùng Mã Tiến hoảng sợ vội đem linh khí tế ra.
Chỉ thấy hắc quang chợt lóe thân hình yêu thú đã biến mất, sau một khắc lại hiện ra bên cạnh thi thể Chu Lương:” Hắc hắc, không ngờ tiểu tử này có thủy linh căn, rất hợp với lão tổ ta.”
Nói xong yêu thú nhào tới, rồi một tầng hắc quang chói mắt phát ra bao phủ nó và thi thể Chu Lương. Trong hắc quang hai thi thể bắt đầu dung hợp.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 50: Quỉ sự