Cố Hàm Ninh nhắm mắt, một tay che ởtrán, chỉ để lộ ra bờ môi ửng đỏ, hơi hơi cong lên, khẽ thở ra, cảm giác được Triệu Thừa Dư nôn nóng luống cuống, trong một cỗ tê dại khó nhịn,khóe môi hơi cong cong, lại không có ý tưởng muốn giúp một tay chút nào.
Trán Triệu Thừa Dư đã đổ mồ hôi như mưa, từng giọt từng giọt rơi trên người Cố Hàm Ninh. Một tay cậu đưa xuốngdưới, vội vàng ở chỗ mềm mại của Cố Hàm Ninh lần mò tìm kiếm, một tay đỡ đỉnh cao đã hơi hơi ướt át nóng rực, ngón tay nhẹ chen vào chỗ khe hở!Đỉnh cao của cậu nhẹ nhàng xâm nhập một chút, lại giống như bị vật gì đó cản trở tiến trình, trong lòng cậu rất vui vẻ, sau khi chịu đựng sự êẩm tê dại của thắt lưng, dùng sức ở hông, khiến cho tất cả hòa nhập!Thoáng chốc, có một cỗ tê dại từ trước đến nay chưa từ có từ đuôi cộtsống của cậu nhanh chóng tràn lên tận não, tràn ra khắp nơi! Cậu nặng nề rên rỉ, thở gấp thật sâu.
Cố Hàm Ninh nhắm mắt, tứ chi cứng ngắc, gắt gao cắn môi dưới, nhẫn nại sự đau đớn không gì sánh bằng này.
Cái gì mà tê dại mỏi nhừ, cái gì màtrống rỗng khó nhịn, đều bị đau đến này vứt lên chín tầng mây! Dù cô đãsớm chuẩn bị xong tư tưởng, trong nháy mắt đó, cũng đau đến muốn kêu lên tiếng thét sợ hãi!
Triệu Thừa Dư nhịn qua trận kích thíchtê dại mới bắt đầu này, ôm lấy Cố Hàm Ninh đấu đá lung tung, một chútxíu, tiến vào rút ra, nặng nề tiến vào.
Cố Hàm Ninh không còn đau đớn như trước, lại gặp một phen va chạm như vậy, chỉ cảm thấy thân thể vừa đau lại vừa xót, cố gắng đè nén không một cước đạp Triệu Thừa Dư đi xuống, nhưngcũng biết, nhất định phải có một lần như vậy, chỉ có thể liều mạng cắnrăng, trong lòng mong mỏi: mau kết thúc chút đi!
Trong đầu Triệu Thừa Dư trống rỗng, hoàn toàn dựa vào bản năng của đàn ông mà tiến đến, một tay đi lên nắm lấychỗ mềm mại lưu luyến vừa rồi, một tay đỡ lấy eo Cố Hàm Ninh, hơi hơinhắm mắt, lui về phía sau, lại tiến vào, cho đến khi cậu như đã muốn hết hơi, một cỗ tê dại mãnh liệt truyền từ dưới lên não, trong đầu cậu nhát mắt giống như là nổ pháo hoa, khiến cậu một trận choáng váng, cổ họngphát ra một tiếng rên, thân thể run rẩy, thở dốc ngã lên người Cố HàmNinh.
Gian phòng yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người thở dốc một nhẹ nhàng, một trầm thấp, trong khôngkhí tràn ngập một cỗ hơi thở chọc người, thật lâu không tiêu tan.
Chờ đến trận tê dại cùng mệt mỏi như vôlực qua đi, Triệu Thừa Dư ôm Cố Hàm Ninh xoay người lại, để cho cô nằm ở trên người mình.
Tim đập mạnh mẽ đè lên nhau, rồi từ từvững vàng lại. Cố Hàm Ninh nhắm mắt, ghé vào trên người Triệu Thừa, tailắng nghe tiếng tim đập dần bình phục của cậu, thân thể còn có chút đauđớn, trái tim cũng từ từ yên tĩnh.
Mắt Triệu Thừa Dư nhắm lại, khóe môicong lên, một tay ôm eo Cố Hàm Ninh, một tay ở trên cái lưng tinh tế của cô khẽ vuốt từ trên xuống dưới.
Trong phòng lặng im, hai người ôm nhau, cả thân xác lẫn tinh thần cùng bình yên lại hòa cùng không giang yên tĩnh ngọt ngào.
Kỳ thật Cố Hàm Ninh không muốn phá hoạikhông khí, đau đớn có thể nhịn, bên dưới có chất lỏng chảy xuống, khiếncho cô thật sự không chịu đựng nổi, thế là nhẹ nhàng động đậy, nhẹ nói:“Em, muốn đi phòng tắm…”
Nghe vậy, Triệu Thừa Dư đỡ Cố Hàm Ninh,chậm rãi đứng dậy, tầm mắt từ trên da thịt trắng nõn của nàng lướt qua,trong đầu nhớ lại đôi tay nhẹ che trên xúc cảm, nuốt một ngụm nước bọt,miễn cưỡng chuyển đi tầm mắt.
Nghe vậy, Triệu Thừa Dư đỡ Cố Hàm Ninh,chậm rãi đứng dậy, tầm mắt lướt trên da thịt trắng nõn của cô, trong đầu nhớ lại cảm xúc trên đôi tay nhẹ vuốt lên, nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng di chuyển tầm mắt.
“Anh ôm em đi.”
“Đừng. Anh đi cùng, ai biết em còn có thể tắm rửa thật tốt được hay không!” Gò mà Cố Hàm Ninh ửng đỏ, cười giận cậu một cái.
Triệu Thừa Dư cố gắng đem tầm mắt dừng ở từ cổ Cố Hàm Ninh trở lên, đáy lòng nóng rực, hơi hơi đỏ mặt.
Thật ra, cậu thật không nghĩ quá nhiều,chỉ là nghĩ đến vừa rồi, trong lúc đó, bộ dạng cô kêu đau đớn, sợ cô còn đau, cho nên mới muốn ôm cô đi qua…chỗ phòng tắm…
Triệu Thừa Dư nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu chuyển động, nhắm chặt mắt lại.
“Vậy, chính em cẩn thận một chút…”
Cố Hàm Ninh cười liếc cậu một cái, nhịnxuống lúng túng vừa động lại đau, hơi hơi nhíu mày, nhặt áo tắm rơi trên mặt đất, từ từ đi đến phòng tắm. Cởi bỏ áo tắm, đứng ở trước gương lớntrong phòng tắm, cô nhíu mày càng chặt hơn, nhìn mình trong gương, trênda thịt trắng như tuyết, khắp nơi đều có chỗ đỏ chỗ hồng, nhất là ở trên ngực, càng thêm nhiều.
Xuống tay, còn có hạ miệng, thật không biết nặng nhẹ!
Cố Hàm Ninh hơi hơi chu môi, đỏ mặt, đi đến bồn tắm, vặn mở vòi tắm hoa sen trên đầu, cọ rửa trên người.
Chờ đến khi Cố Hàm Ninh tắm lại xong,đổi một chiếc áo tắm sạch sẽ khác bước ra ngoài, Triệu Thừa Dư đã mặcquần áo lên người tốt lắm, đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc giường bọn họmới trải qua quay cuồng, nhìn có chút tay chân luống cuống.
“Anh muốn tắm một cái không?” Cố HàmNinh mím môi cười đi qua, theo tầm mắt Triệu Thừa Dư, chuyển qua trêngiường, dừng một chút, nhất thời cũng hơi hơi đỏ mặt.
Chăn bông màu trắng đã sớm bị đá xuốnggiường, khăn trải giường có nhiều nếp nhăn, trừ một vài chỗ có vết tíchthấm ướt không biết là mồ hôi hay là chất lòng bất minh khác, còn có một ấn ký màu đỏ vô cùng dễ thấy…
“Chờ, đợi lát nữa anh sẽ giặt sạch sẽđi!” Triệu Thừa Dư nói trước, nhìn Cố Hàm Ninh đỏ mặt một cái, chỉ cảmthấy trong lòng lại bắt đầu nóng lên, vội vàng ho nhẹ một tiếng, “Anh đi phòng tắm!” Sau đó liền bước nhanh đi vào phòng tắm.
Cố Hàm Ninh buồn cười nhìn Triệu Thừa Dư chạy trối chết, quay đầu nhìn về phía ấn ký quên không che đậy, tronglòng cũng có chút lúng túng.
Ai, sớm biết, phải là nên lót một món quần áo của mình… Chẳng lẽ phải thật sự đem khăn trải giường giặt sao?