Thái hậu im lặng lắng nghe câu chuyện. Sau đó bà hỏi:
“Làm sao con biết chắc đó là con trai con? Con đã gặp mẹ của đứa bé đó rồi?”
“Không ạ.”
Thái hậu kinh ngạc:
“Con còn chưa gặp cô ta làm sao có thể khẳng định đó là con trai của con?”
“Con linh cảm được. Từ lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé nhi thần đã biết nó là con của mình rồi. Hơn nữa, nhi thần có rất nhiều cơ sở để xác định được điều đó.”
“Hằng nhi, linh cảm không dùng để xác định mối quan hệ huyết thống.”
Tử Hằng rất không hài lòng.
“Mẫu hậu, người cho rằng nhi thần có thể nhận nhầm con trai của mình sao? Giữa cha và con có một mối liên kết đặc biệt mà chỉ những người cùng chung huyết thống mới cảm nhận được. Nhi thần cảm nhận được điều đó khi ở bên cạnh Diên nhi. Nếu mẫu hậu gặp Diên nhi chắc chắn cũng sẽ có chung cảm nhận giống con. Diên nhi rất giống nhi thần lúc nhỏ.”
“Ý ta không phải nghi ngờ con. Ta chỉ là cẩn thận một chút. Thân phận của con rất đặc biệt. Nếu lỡ như có người có ý xấu muốn lợi dụng con thì sao? Đứa bé đó là đứa con trai đầu tiên của con, có khả năng sau này sẽ trở thành thái tử. Vì vậy ta chỉ muốn con cẩn thận một chút mà thôi.”
“Chuyện đó mẫu hậu có thể yên tâm. Ngay từ đầu nhi thần đã sử dụng một thân phận khác để tiếp cận thằng bé và người nuôi dưỡng nó. Đến tận khi gần về đến kinh thành nhi thần mới nói cho hai người đó biết mình là hoàng đế. Không hề có chuyện lợi dụng gì ở đây đâu.”
“Nếu con đã nói thế thì ta yên tâm rồi. Còn một người nữa. Ta nghe nói con đưa theo một nam nhân cùng về, lại còn để ở trong tẩm cung của mình. Chuyện này là thế nào? Nếu con muốn để hắn làm thái giám thân cận thì ít ra cũng nên thông báo cho Lâm tổng quản.”
“Không phải mẫu hậu. Không phải là thái giám. Đó là người mà nhỉ thần đã nhận định sẽ sống cùng cả đời này. Nhi thần muốn hắn làm phi tử của nhi thần.”
Thái hậu bàng hoàng: “Con nói cái gì?”
Tử Hằng ngồi quỳ bên cạnh thái hậu, nắm lấy tay bà, từ tốn nói:
“Mẫu hậu, trong lúc đi vi hành, nhi thần đã gặp hắn. Hắn chính là người đã nuôi dưỡng Diên nhi từ khi thằng bé còn đỏ hỏn, đối xử với Diên nhi rất tốt, xem nó như con đẻ của mình. Đây là lần đầu tiên nhi thần có cảm giác yêu một người, muốn sống cùng người đó cả đời. Mẫu hậu, có thể tác thành cho nhi thần không?”
Tử Hằng nhìn thấy tay thái hậu khẽ run lên một chút. Hắn biết cho đến bây giờ bà vẫn còn ám ảnh chuyện của phụ hoàng. Hắn không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay bà và chờ đợi.
Lệ Hân quả thật đã sốc. Phu quân của bà, tiên hoàng Châu Văn Phương, lạnh lùng với bà cả một đời. Thậm chí khi bà sinh Tử Hằng, Văn Phương cũng chỉ quan tâm đến con trai, đối xử với bà cũng không tốt hơn là bao. Cuối cùng lại phải lòng một tên thái giám, đến mức sẵn sàng từ bỏ ngai vàng để đi theo người đó sống cuộc sống của một thường dân. Bây giờ con trai của bà lớn lên cũng phải lòng một tên nam nhân, còn muốn đưa tên đó làm phi tử. Rốt cuộc kiếp trước bà đã gây ra nghiệp gì mà phải chứng kiến cả phu quân lẫn con trai đều đoạn tụ thế này?
“Mẹ của đứa trẻ đó là ai? Con bỏ mặc người ta sao?”
“Không có. Nêú người đó đã không cần đến đứa trẻ này nhi thần cũng không cần phải cố gắng tìm kiếm làm gì. Nhi thần muốn trân trọng người đã chăm sóc cho Diên nhi từ nhỏ đến giờ hơn.”
“Con không phải có tình cảm với tên nam nhân đó vì hắn là người đã chăm sóc cho con đấy chứ?”
“Mẫu hậu nói gì vậy?” Tử Hằng nhíu mày.
Biết là vừa rồi mình đã nhất thời để cảm xúc chi phối hơi quá, Lệ Hân ho nhẹ rồi nói:
“Không có gì. Thấy con nói về hai người đó nhiều như vậy khiến ta rất tò mò mong muốn gặp mặt một lần. Đặc biệt là cháu nội của ta.”
“Vâng. Ngày mai nhi thần sẽ đưa hai người họ đến gặp mẫu hậu. Nhiều ngày đi đường xa mệt mỏi nên cả hai đang nghỉ ngơi. Con không dám dẫn họ đến gặp sợ sẽ thất lễ khiến mẫu hậu không vui.”
“Biết rồi. Con đi đường cũng đã mệt. Về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng. Tạ mẫu hậu.”
Lúc Tử Hằng rời khỏi cung của Thái hậu thì gặp Lan phi vừa lúc đang đi tới. Vừa nhìn thấy Tử Hằng, Lan phi vội chạy tới. Nàng muốn chạm vào hoàng thượng nhưng lại bị y lạnh lùng né ra. Lan phi cúi đầu thi lễ.
“Chúc mừng bệ hạ trở về.”
“Ừm.”
Tử Hằng chỉ gật đầu buột miệng nói thế rồi lạnh nhạt rời đi. Lan phi không khỏi cảm thấy tủi thân.
“Nương nương, mọi người trong cung đang đồn ầm lên chuyện bệ hạ đi vi hành trở về còn đưa theo một nam nhân và một đứa bé, còn cho cả hai ở chung trong tẩm cung của mình nữa.”
Lan phi rất ngạc nhiên.
“Bệ hạ đưa theo một đứa bé cùng trở về sao? Lẽ nào…” lẽ nào là đứa con ngoài giá thú của bệ hạ với ai đó?
“Nam nhân kia nghe nói rất xinh đẹp. Thẩm tướng còn cúi đầu trước hắn ta nữa.”
Một người mà đến thừa tướng đương triều còn phải cúi đầu cung kính như vậy. Lan phi có dự cảm rất không tốt về chuyện này.
“Đi. Chúng ta qua đó xem thế nào.”
* Thời gian này tui vô cùng bận rộn nên không thể nào đăng fic thường xuyên như trước. Mọi người thông cảm cho tui nha.