– Ngẩng mặt lên tớ xem.
Ái Nhi không trả lời, miệng cứng lại. Bây giờ phải giải thích làm sao đây?
Mềm mỏng không được thì cứng rắn hơn. Long Vũ lặp lại, lần này cậu có hơi gằn giọng:
– Ngẩng. Lên.
Cô bé nghe vậy thì sợ. Dù không tình nguyện nhưng vẫn ngước đôi mắt trong veo lên nhìn cậu. Các đầu ngón tay bấu chặt lấy mấy quyển sách. Sợ cậu bạn thấy mình xấu nên đôi mắt cô bắt đầu rưng rưng.
Long Vũ hoảng hốt ngồi sụp xuống, tầm mắt có thấp hơn cô một chút. Hai tay thon dài chạm nhẹ lên mặt Ái Nhi.
– Sao thế này? Cậu va vào đâu à? Hay là bị ngã?
Cô bé lắc đầu, đôi môi nhỏ mím lại. Không biết phải giải thích như thế nào.
Năm phút ngồi hỏi mãi nguyên nhân cô cũng chỉ bảo là “không biết”. Chắc phải gạt chuyện đó sang một bên, chuyện cần làm bây giờ là dỗ dành đứa trẻ này trước.
.
.
.
“Bộp”
Quyển sách bị Ái Nhi đánh rơi xuống tấm thảm.
Đôi mắt long lanh ươn ướt mở to, ngạc nhiên khi cảm nhận được bờ môi mềm mại của Long Vũ chạm vào má. Cộng thêm hương hoa nhài phả ra từ trên tóc cậu làm con tim nhỏ bé đập như điên.
Cậu dịu dàng hỏi:
– Đỡ đau chưa?
Hình như vừa được hôn lên mặt? Hai tay nhỏ ôm lấy vết thương, vành tai cô đỏ chót vì xấu hổ.
Long Vũ mỉm cười. Trong nụ cười này tồn tại một chút xíu đê tiện:
– Không trả lời là tớ hôn tiếp nhé?
– A! Đỡ rồi!
Ái Nhi ngượng chín mặt, nước mắt trôi ngược vào trong. Giờ cô chỉ muốn đánh tên lưu manh đó vài phát. Sơ hở là trêu con gái người ta.
Bàn tay to của Vũ xoa nhẹ lên vết đỏ trên má cô. Giọng vẫn trầm và ngọt:
– Tớ xin lỗi. Lần sau nếu có hôn, tớ sẽ hỏi trước.
– ….
– Mà vụ này là sao đây? Cậu đâm phải ai à?
Ái Nhi đem toàn bộ sự việc kể lại cho cậu bạn. Cô cũng nói rằng mình không biết bọn người đó. Cả chuyện Minh Nguyệt và Hiệp đã xuất hiện.
Điều này khiến Long Vũ có chút nghi ngờ nhưng cậu không thể hiện ra bên ngoài. Chỉ nhẹ nhàng đứng lên mở cửa ban công:
– Cậu về ngủ đi, mai tớ sẽ đưa đi học và đón cậu về.
– Ơ? Thôi, gần như vậy mà còn phiền cậu.
Ái Nhi từ chối nhưng cô biết rõ, không gì có thể ngăn được Long Vũ. Mà nhắc đến ngày mai mới nhớ, cô nói:
– À, tối mai tớ không qua đây học tiếng Anh với cậu được. Mẹ tớ hẹn đi ăn.
– Vậy thì mang sách vở ra nhà hàng mà học.
Long Vũ nghiêng đầu, giọng nói có chút nghiêm túc. Tên này suốt ngày chỉ biết áp bức người khác à?
Ái Nhi bất lực phồng hai má lên.
– Cậu điên rồi.
Vũ bật cười, đưa nắm tay lên che miệng:
– Ha ha, được rồi về đi.
– Cậu bắt đầu ấu trĩ rồi đó.
– Cô giáo Nhi ngủ ngon.
Cô bé ôm sách trèo về phòng. Trước khi đóng cửa còn nói một câu lấp lửng:
– À mà… Lần sau không cần hỏi đâu…
“Xoạch”
Tiếng cửa sổ đóng lại. Vài giây sau Long Vũ mới giật mình hiểu ra. Các ngón tay vô thức đưa lên môi, khuôn mặt ửng đỏ như trái cà chua chín.
“Trời đất…”