Tiết Tĩnh Xu không hề đề phòng, bị hắn áp chế, trong miệng lầm bầm một tiếng, miếng mận trong miệng liền bị nàng nuốt vào.
Nàng cùng Hoàng Đế mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Đường cong trên khóe miệng Hoàng Đế dần dần nhếch lên, càng ngày càng cong, chậm rãi, lại thành một cái mỉm cười rõ ràng.
Tiết Tĩnh Xu chưa bao giờ thấy hắn cười nên nhất thời ngây người trong chốc lát.
Hoàng Đế từ từ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn một cái ở trên chóp mũi của nàng: “Bộ dáng này của Hoàng Hậu thật đáng yêu.”
Hắn không phải là người đầu tiên nói Tiết Tĩnh Xu đáng yêu nhưng mà vẫn là lần đầu nghe hắn nói, Tiết Tĩnh Xu nghe được tiếng bịch bịch trong ngực đang nhảy lên.
Nàng cảm giác tim mình tựa hồ muốn từ trong cổ họng nhảy ra, không khỏi duỗi tay ở ngực nhẹ nhàng đè ép, muốn đem nó đè xuống.
Loại cảm giác này hết sức kỳ lạ. Trong lòng nàng hoài nghi có phải bản thân bị bệnh tim gì hay không.
Hoàng Đế cũng không chú ý tới hành động lén lút của nàng, chỉ nói: “Hoàng Hậu đem quả mận của ta nuốt mất, phải đền bù tổn thất cho ta như thế nào đây?”
Tiết Tĩnh Xu sững sờ nhìn hắn, một hồi lâu mới nghe rõ ý tứ trong lời của hắn, quay đầu nhìn quả mận trên bàn còn thừa lại, ngơ ngác nói: “Ta lại đút Bệ hạ một quả.”
Hoàng Đế nói: “Nếu đã là đền bù tổn thất, một quả tất nhiên không đủ, tối thiểu phải được ba quả.”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: “Được.”
Lần này đến lượt Hoàng Đế thấy kỳ lạ: “Sao hôm nay Hoàng Hậu dễ nói chuyện như vậy.”
Tiết Tĩnh Xu hỏi ngược lại hắn: “Như vậy không tốt sao?”
Hoàng Đế nói: “Tốt thì tốt, ta chỉ sợ ba quả sẽ làm Hoàng Hậu bị ê răng mất, vẫn là một quả thì được rồi.”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: “Theo ý Bệ hạ.”
Hoàng Đế liền lại cầm một quả, Tiết Tĩnh Xu há mồm ngậm lấy, như cũ dùng răng cùng đầu lưỡi cạo rớt hột, sau đó ôm lấy cổ Hoàng Đế, ngửa đầu đem môi đưa lên.
Hoàng Đế cúi đầu xuống, hai người răng môi quấn quýt, quả mận kia, cũng không biết cuối cùng là ở trong bụng ai.
Ngày kế Tiết Tĩnh Xu tỉnh lại, Hoàng Đế đã đi lâm triều.
Nàng rời giường trang điểm mặc y phục, sau đó đi Trường Nhạc cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.
Lúc trở về đi ngang qua rừng mận, dưới chân liền không tự chủ mà bước vào, tìm được gốc cây mận mà lúc trước Hoàng Đế làm dấu kia.
Nàng nhìn chằm chằm vào dấu mà Hoàng Đế đã khắc lên, do dự trước sau, liền tiến lên dùng thân mình để đo.
Vóc dáng người nàng so với yêu cầu của Hoàng Đế vẫn kém rất nhiều.
Hoàng Đế không chỉ một lần ở trước mặt nàng nói qua, chiều cao giữa hai người không xứng đôi.
Trước đây nàng cũng không để ý, nhưng mà trước mặt nhịn không được lại nghĩ, có phải Hoàng Đế thật sự không hài lòng với vóc người của nàng hay không?
Nàng lại nhìn những quả xanh tốt ở trên cây.
Hoàng Đế từng so sánh nàng với cây mận này, nói nàng với cây mận này giống nhau đều ngây ngô, có phải là đang nói nàng chất phác không thú vị hay không?
Nàng quay người lại, chậm rãi đi ra khỏi rừng mận này.
Mới vừa vào Tê Phượng Cung, liền có tiểu nội giám ở Sùng Đức Điện đến truyền lời, buổi trưa Bệ hạ không đến dùng cơm trưa.
Tiết Tĩnh Xu gật gật đầu, lệnh hắn lui ra.
Hoàng Đế bận rộn chính vụ, đã có rất lâu không đến Sùng Đức Điện dùng cơm trưa, có đôi khi ngay cả bữa tối cũng không kịp dùng. Nàng sớm đã quen một người ăn mười sáu món một mình rồi.
Mỗi ngày ở trong cung, thật sự rất buồn chán.
Buổi sáng sớm mỗi ngày, cung tiễn Hoàng Đế vào triều, lại đi đến cung của Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh an, sau đó trở lại Tê Phượng Cung xử lý vài vấn đề của hậu cung.
Sau đó ăn trưa, nàng nghỉ ngơi một chút, sau khi tỉnh thì xem qua tạp thư giết thời gian.
Hiện giờ nghĩ lại nàng mới phát hiện, chỉ có ban đêm sau khi Hoàng Đế đến, tòa điện to như vậy mới có một chút sinh khí.
Nàng nhịn không được nghĩ, Hoàng Đế lúc này đang làm cái gì? Là còn đang lên triều, hay là đã hạ triều rồi tiếp kiến triều thần, hoặc là xử lý chính vụ?
Lúc đồ ăn trưa dọn lên, nàng lại đang suy nghĩ, có phải Hoàng Đế cũng đang dùng bữa hay không? Hôm nay đặc biệt sai Ngự Thiện phòng chuẩn bị thập cẩm tố viên[1], hắn đã ăn xong chưa?
[1]: Cà rốt ngò tây giả thịt viên. (Lạilàđồchaygiảmặn ^v^)Chờ buổi chiều nàng tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, nghĩ tới Hoàng Đế có thời gian nghỉ ngơi hay không, cuối cùng Tiết Tĩnh Xu phát hiện bản thân khác thường.
Nàng ngồi rất lâu ở trước cửa sổ.
Giữa trưa mặt trời đã về phía Tây một chút, rơi xuống từng chút một, cuối cùng biến mất ở phía đỉnh ngói lưu ly của cung điện.
Nàng đang ngửa đầu nhìn bầu trời, bầu trời vuông vức, giống như một khối bảo thạch màu xanh khổng lồ. Ngẫu nhiên có một hai chú chim chích cực nhanh xẹt qua, biến mất ở chân trời.
Nàng không tự chủ được rướn cổ lên, nhìn qua phương hướng chú chim biến mất.
Phương xa là cái gì, nàng không biết rõ.
Nàng đã từng cho rằng, vào cung, chính là đem bản thân giam vào ở bên trong này, nhưng hiện tại nàng lại phát hiện, tâm của nàng dường như cũng đã bị giam cầm ở bên trong này.
Nàng yêu một vị Đế vương.
Nàng không biết là nên khóc, hay nên cười.
Trước đây không lâu nàng đã từng nói, nàng dùng thật lòng đi đối đãi với Hoàng Đế, nếu như đến một ngày nào đó, Hoàng Đế đem chân ý cho người khác thì nàng cũng sẽ đem tâm của mình thu hồi lại.
Nhưng mà hiện tại nàng lại hoài nghi, nếu như Hoàng Đế thật sự sủng ái người khác, đã cho tâm đi thì thật sự có thể thu hồi một cách đơn giản được sao?
Cửa cung lại có một vị tiểu nội giám đi vào, hắn bước dài một bước trên sàn nhà cẩm thạch của Tê Phượng cung, rõ ràng là đã lặng yên không một tiếng động, nhưng trong cung đang yên tĩnh, một chút động tĩnh, giống như phóng lớn thành gấp mười gấp trăm lần.
Tiết Tĩnh Xu nhận ra hắn, buổi trưa chính là hắn đến truyền lời, nói Hoàng Đế không thể lại đây dùng bữa.
Nàng sai người đưa tiểu nội giám đến bên cạnh.
Tiểu nội giám nơm nớp lo sợ nói: “Nương nương, Bệ hạ chính vụ bận rộn, chỉ sợ không thể cùng nương nương ăn bữa tối.”
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu, sai người đưa hắn ra ngoài.
Tên tiểu nội giám này giống như một giọt nước, rơi vào Tê Phượng Cung này khiến cho mặt hồ vốn không gợn sóng lại tạo thành một mảnh rung động nhỏ nhỏ, sau đó chìm vào trong mặt nước, giống như so với vừa rồi càng thêm yên tĩnh không tiếng động.
—————————–
∆ Chúthích:
