Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
– Đừng gấp, còn một việc riêng.
Lý Viêm Phong gằn từng chữ:
– Ngươi đừng quá đáng, nếu không thì Thanh công chúa cũng không che chở ngươi được!
Lý Viêm Phong định dùng khí tràng chèn ép Lý Thiên Mệnh, khí tràng của cường giả như vậy đúng là rất đáng sợ. Nhưng lúc này lá gan của Lý Thiên Mệnh to bằng trời, hắn không sợ.
Lý Thiên Mệnh lại cất cao giọng nói:
– Đương nhiên không quá đáng. Thành chủ, ta chỉ hy vọng ngươi sẽ làm theo thông lệ tiễn người trẻ tuổi lấy được Viêm Hoàng lệnh ra khỏi thành, và cầu chúc cho ta có con đường rộng thênh thang trong Viêm Hoàng học cung
Một câu nói hào tình ngút ngàn.
Hắn chỉ lặp lại yêu cầu một tháng trước, điều này quan trọng với hắn còn hơn Thần Nguyên, Viêm Hoàng lệnh. Vì đây là vấn đề về tôn nghiêm, không chỉ là tôn nghiêm của hắn, còn có tôn nghiêm của mẫu thân.
Lý Viêm Phong muốn âm thầm cắt đứt tình cảm mấy chục năm, khiến mẫu thân từ nay nhạt nhòa, hắn không cho phép!
Lý Thiên Mệnh dám làm như thế, muốn cho Lý Viêm Phong mất hết mặt mũi, buộc gã ân cần tiễn mình ra khỏi thành.
Lý Viêm Phong giữ im lặng.
Lý Thiên Mệnh lại tát Liễu Thiên Dương, ánh mắt hờ hững nhìn Lý Viêm Phong
– Thành chủ có đồng ý hay không? Việc nhỏ như vậy mà không làm được thì ngươi còn mặt mũi
nhìn thê tử tân hôn của mình sao?
Liễu Khanh đã bất lực, nhìn đệ đệ thê thảm làm đầu óc nàng trống rỗng:
– Đồng ý đi, tiễn hắn biến đi!
Nàng đã trả giá nhiều như vậy vì đệ đệ, lần này đến giành Viêm Hoàng lệnh và Thần Nguyên đều rơi vào tay Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh yêu cầu:
– Thành chủ, làm phiền chuẩn bị xe ngựa, phải to chút.
Trong không gian tĩnh lặng, sắc mặt của Lý Viêm Phong càng lúc càng lạnh lùng.
Có một khoảnh khắc, Lý Thiên Mệnh biết Lý Viêm Phong rất muốn giết mình, hiện thực buồn cười vậy đấy, ngọc bội của Thanh công chúa khiến gã kiêng kị.
Lý Viêm Phong muốn đi Lôi Tôn Phủ nên gã không mong sẽ tạo thêm kẻ địch vì chuyện này.
Lý Viêm Phong thốt ra hai chữ:
– Xe ngựa!
Gã không ngay mặt đồng ý với Lý Thiên Mệnh, nhưng hai chữ này đã nói lên gã khuất phục.
Với Lý Thiên Mệnh thì bấy nhiêu đã đủ, hắn rất muốn cười phá lên. Cho ngươi tự tạo nghiệt, giờ mất mặt đều do nghiệt mà ngươi từng gây ra!
Chốc lát sau, một cỗ xe ngựa xa hoa đứng trước mặt Lý Thiên Mệnh.
Ba con ngựa đều là mãnh thú đã bị thuần phục, trình độ nhất giai nên sức đi sẽ rất nhanh.
Giờ đây mọi người đều biết rằng không tiễn ra tận cửa thành thì Lý Thiên Mệnh sẽ không chịu thả người. Không chỉ mặt Liễu Thiên Dương be bết máu, người Lý Thiên Mệnh cũng dính đầy máu.
Lý Thiên Mệnh cúi đầu mỉm cười nói:
– Đa tạ thành chủ.
Mấy năm trước khi hắn cung kính gọi gã là phụ thân chắc chưa từng nghĩ hai người sẽ có ngày hôm nay.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười, trong nụ cười chất chứa bướng bỉnh, ngỗ nghịch.
Lý Thiên Mệnh nói xong kéo Liễu Thiên Dương đi hướng đình viện, két một tiếng đẩy mở cửa phòng.
Lý Thiên Mệnh nói:
– Mẫu thân đã chuẩn bị xong chưa? Nên đi rồi.
Vệ Tịnh đứng ngay cửa, không biết thức dậy từ bao giờ:
– Đi thôi.
Vệ Tịnh đã bỏ thú bản mệnh của mình vào không gian bản mệnh, nàng không mang theo thứ gì, một thân một mình.
Vệ Tịnh tiến lên trước, nhẹ nhàng lau vết máu trên người Lý Thiên Mệnh.
Nàng không hiểu nhiều về chuyện xảy ra hôm nay, nhưng nhìn nụ cười, dáng vẻ nhẹ nhàng của nàng là biết nàng đã giải thoát.
– Mời mẫu thân.
Trước bao cặp mắt nhìn, Lý Thiên Mệnh đưa nữ nhân đầu đầy tóc bạc bước ra từ đình viện.
Nữ nhân trông già nua nhưng dáng đi vẫn ưu nhã, khí chất của nàng vẫn xuất chúng. Mọi người có thể tưởng tượng ngày xưa nàng là nữ nhân tuyệt sắc khiến vô số người si mê.
Lý Thiên Mệnh một tay thô bạo kéo Liễu Thiên Dương, một tay nhẹ nhàng dìu mẫu thân ngồi lên xe ngựa.
Khoảnh khắc buông mành xe, Vệ Tịnh liếc hướng Lý Viêm Phong.
Vẻ mặt Lý Viêm Phong hoảng hốt, gã không ngờ Vệ Tịnh ngày nay vẫn có thể làm gã nhớ lại phong hoa thời nàng còn son sắc.
Khi ấy mỗi ngày Lý Viêm Phong suy nghĩ mình có tài đức gì mà được theo đuổi nữ nhân như vậy.
Nhưng khiến Lý Viêm Phong thấy xấu hổ là nữ nhân này vẫn đang cười, gã thấy nụ cười của nàng khi tấm mành buông xuống.
Sự ung dung mà bình thản đó khiến thế giới của gã sụp đổ, có cảm giác không trèo cao nổi.
Rõ ràng là phế nhân rồi!
Vì sao khi rời đi nàng có thể ung dung còn hơn gã?
Nụ cười này càng như con dao đâm vào tim Lý Viêm Phong, tàn nhẫn còn hơn lúc gã bị Lý Thiên Mệnh bức ép.
Lý Viêm Phong không có cơ hội phản kích, vì rèm cửa đã buông xuống, từ nay không còn cơ hội gặp mặt nữa.