Đoạn chàng bẻ rọc tẩu đánh ” rắc ” một tiếng gẫm làm hai đoạn, lại bỏ hết đi hóa trang trên mặt, Trình Linh Tố cũng lột mũ ra để chìa mớ tóc mây cho lộ chân tướng cô gái.
Quần đạo đều kinh dị. Chúng không ngờ con người bản lãnh phi thường lại là chàng thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi.
Quần đạo ngơ ngác nhìn nhau tựa hồ trong lúc nhất thời chưa tìm ra chủ ý.
Đột nhiên một người mình cao mặt trắng tiến ra. Chính là gã họ Niếp sử trường kiếm.
Gã nhìn Hồ Phỉ chắp tay nói:
– Tôn giá có ơn trả kiếm, tại hạ vĩnh viễn không quên. Công việc của bọn tại hạ tuyệt không liên quan gì đến hai vị. Xin hai vị tùy tiện. Bọn tại hạ kính cẩn đưa chân.
Dứt lời gã xuống ngựa, khẽ vỗ vào mông nó một cái. Con ngựa chạy đến trước mặt Hồ Phỉ rồi dừng lại.
Tên đại đạo nhường cả ngựa cưỡi cho chàng.
Hồ Phỉ chắp tay đáp lễ hỏi:
– Còn Mã cô nương thì sao?
Gã họ Niếp đáp:
– Anh em tại hạ mời Mã cô nương lên Bắc một chuyến, quyết chẳng dám đụng đến một sợi lông của cô.
Hồ Phỉ cười nói:
– Nếu đã có hảo ý mời khách thì hà tất phải nhốn nháo như vậy?
Chàng quay lại hô:
– Mã cô nương! Người ta mời cô làm tân khách. Cô nương có đi không?
Mã Xuân Hoa ra cửa nói:
Tiện thiếp chưa từng quen biết các vị thì các vị mời đi làm chi?
Trong quần đạo có tên cười đáp:
– Dĩ nhiên anh em bọn tại hạ không quen biết cô nương nhưng có người quen biết.
Mã Xuân Hoa lớn tiếng:
– Còn những đứa con của tiện thiếp? Các vị mau mau trả lại cho!
Gã họ Niếp đáp:
– Hai vị lệnh lang bình yên vô sự. Xin cô nương cứ yên dạ. Bọn tại hạ hết sức bảo vệ khi nào dám làm cho hai vị tiểu công tử phải sợ hãi?
Trình Linh Tố liếc mắt ngó Hồ Phỉ nghĩ bụng:
– Tên cường đạo này ăn nói mỗi lúc một khách khí. Từ Tranh bất quá là một tên tiểu nha đầu thì con y làm gì lại kêu bằng tiểu công tử?
Mã Xuân Hoa bỗng đỏ mặt lên nói:
– Tiện thiếp không đi. mau trả lại con cho tiện thiếp.
Nàng không chờ quần đạo trả lời đã trở gót đi vào.
Hồ Phỉ thấy hành động kỳ lạ của Mã Xuân Hoa càng sinh lòng ngờ vực nói:
– Giữa Mã cô nương và tại hạ có mối giao tình thâm trọng, bất luận vì việc gì, tại hạ cũng chẳng thể tự thủ bàng quan.
Gã họ Niếp nói:
Võ công của tôn giá tuy cao cường nhưng bất địch chúng. Bọn tại hạ cả thảy hai mươi lăm người, đến chiều còn thêm cường viện tới nữa.
Hồ Phỉ bụng bảo dạ:
– Nhân số gã này nói ra đúng với điều ta phỏng đoán. Quả gã không lừa gạt tạ Bất luận cường viện là ai, ta cũng không thể bỏ Mã cô nương mà đi được. Nhưng chẳng lẽ để Nhị muội vì nàng mà uổng mạng.
Chàng liền khẽ bảo cô:
Nhị muội! Nhị muội hãy phá vòng vây đi trước.
Để một mình tiểu huynh chiếu cố cho Mã cô nương còn dễ hơn nhiều.
Trình Linh Tố biết chàng lo cho mình liền hỏi lại:
– Lúc chúng ta kết bái thệ nguyện với nhau chia sẻ hoạn nạn hay là gặp hoạn nạn thì trốn đi trước?
Hồ Phỉ đáp:
– Nhị muội chưa từng quen biết Mã cô nương can chi phải mạo hiểm? Còn tiểu huynh thì không thể thế được.
Trình Linh Tố thuỷ chung không nhìn chàng hỏi lại:
– Tiểu muội không mạo hiểm vì Mã cô nương nhưng giữa tiểu muội và đại ca chẳng lẽ cũng chưa từng quen biết ư?
Hồ Phỉ trong lòng cảm kích. Suốt đời chàng chưa bao giờ được ai cam tâm cùng chết với mình.
Chàng không ngần ngừ gì nữa nói ngay:
Đã thế chúng ta sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.
Gã họ Niếp chờ một lúc không thấy Hồ Phỉ đáp lại liền nói:
– Bọn tại hạ quyết không dám làm tổn thương đến Mã cô nương. Vậy hai vị còn lo gì nữa mà phải mạo hiểm? Tôn giá hành động rất quang minh lỗi lạc, bọn tại hạ khâm phục vô cùng.
Hậu hội còn nhiều, bữa nay hãy tạm biệt nên chăng?
Hồ Phỉ hỏi lại:
– Niếp đại ca buông tha Mã cô nương hay không?
Gã họ niếp lắc đầu toan khuyên giải nữa nhưng mấy tên trong bọn quần đạo đã lớn tiếng quát mỗi người một câu:
– Gã tiểu tử này không biết đường tiến thoái hà tất Niếp đại ca phải phí lời với gã?
Thế này là thiên đường có nẻo ngươi không tới, địa ngục không đường lại tiến vào.
Ngốc tiểu tử! Một mình ngươi có bản lãnh nghiêng trời hay sao mà dám chống cự.
Đột nhiên ánh bạch quang lấp loáng. Một mũi ám khí nhằm bắn vào Hồ Phỉ.
Tên đại đạo họ Niếp nhảy lên nắm lấy, thì ra một mũi phi đao.
Hồ Phỉ nói:
– Hảo ý của tôn giá tiểu đệ xin tâm lãnh. Kể từ lúc này chúng ta không ai nợ gì ai nữa.
Dứt lời chàng nắm tay Trình Linh Tố xoay mình tiến vào thạch thất.
Lại nghe sau lưng tiếng gó rít lên vù vù. Mấy món ám khí bắn tới.
Hồ Phỉ đóng cửa lại. Những ám khí cắm vào cánh cửa.
Quần đạo lớn tiếng hô hoán xông đến trước cửa.
Hồ Phỉ vội chạy đến bên cửa sổ, lượm mấy múi cương tiêu nhằm mấy tên đại đạo gần hất liệng ra.
Tên đại đạo kia la lên một tiếng. Vai gã trúng tiêu nhưng gã cực kỳ hung hãn vẫn không lùi lại lớn tiếng hô:
– Các vị huynh đệ! Bữa nay chúng ta không thu thập nổi một thằng nhỏ thì còn mặt mũi nào mà trở về?
Quần đạo nổi hiệu còi inh ỏi. Bốn mặt xông cả vào.
Trên tường đá mặt Đông và mặt Tây phát ra những tiếng đập phá ầm ầm. Hai mặt này không có cửa sổ, quần đạo không sợ Hồ Phỉ bắn ám khí, đang dùng vật nặng đập mạnh định phá tường xông vào.
Hồ Phỉ liên tiếp liệng ám khí ra. Quần đạo ở hai mặt Nam Bắc phải lùi lại nhưng tiếng phá tường hai mặt Đông Tây vang lên không ngớt.
Trình Linh Tố lấy cây nến chế bằng Thất Tâm Hải Đường. Có lại đưa thuốc giải cho Hồ Phỉ và Mã Xuân Hoa cùng phu nhân nằm trên giường bệnh để mọi người nhét vào mũi. Cô chờ địch nhân xông vào là đốt nến lên để chúng trúng độc ngã lăn ra.
Chất độc của cô đối phó với thiểu số địch nhân dĩ nhiên ứng nghiệm như thần nhưng địch nhân đông quá, cô không làm gì được. Cô dự bị đốt nến cũng chỉ là làm họ hết sức, giảm bớt được tên nào hay tên ấy.Còn bọn mình có ra khỏi được trùng vây hay không cô chẳng chắc phần nào.
Giữa lúc ấy, một tiếng ” uỳnh ” vang lên. Vách đá mặt Tây bị đánh vỡ thành lỗ hổng.
Nhưng quần đạo vẫn sợ võ công Hồ Phỉ ghê gớm, không ai dám tiến vào.
Nhưng nếu lỗ hổng phá lớn thêm, chúng có thể kéo ùa vào được.
Hồ Phỉ thấy tình thế cấp bách, đảo mắt nhìn quanh nhà thạch thất xem còn vật gì đả thương địch không.
Trình Linh Tố bỗng la lên:
– Đại ca! Cái này hay lắm rồi.
Cô cúi xuống chui vào gầm giường thò tay bóc ra hai nắm vôi trắng.
Hồ Phỉ cũng reo lên:
– Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu?
Chàng xé áo trường bào lấy một mảnh gói vôi lại rồi xông tới trước lỗ hổng chuồn ra. Chàng nhắm mắt giơ tay mặt liệng gói vôi bột về phía địch nhân rồi chuồn vào ngay.
Quần đạo bàn định kế hoạch đánh vào nhà cách nào mà không đả thương đến Hồ Phỉ ngờ đâu chàng do lỗ thủng chui ra tấn công đột ngột. Gói vôi lớn tung bay bốn phía, mù trắng mịt mờ.
Ba tên đại đạo đứng gần bị vôi liệng vào mắt đau không chịu được đều bật tiếng la thất thanh.
Hồ Phỉ tập kích thành công, vừa xoay mình thì Trình Linh Tố đưa cho chàng hai gói vôi nữa.
Chàng lại reo lên:
– Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!
Chàng bước lên phiến đá lớn trên bếp, chìa tay qua đỉnh đầu tung mình nhảy lên.
Hai tiếng ầm ầm. Nóc nhà bị thủng một lỗ lớn.
Hồ Phỉ chuồn qua lỗ hổng nóc nhà liệng hai gói vôi bột ra.
Quần đạo lại bật tiếng la hoảng.
Trình Linh Tố tiếp tục gói vôi bột bỏ vào đưa lên nhóc nhà.
Hồ Phỉ liệng ra bốn mặt Đông Tây Nam Bắc.
Quần đạo vừa kêu la chửi bới vừa chạy vào rừng.
Sáu, bảy tên cường đạo bị trọng thương.
Trong lúc nhất thời chúng không dám sấn vào gần thạch thất.
Tình trạng này kéo dài hơn một giờ. Quần đạo không dám xông vào bọn Hồ Phỉ cũng không dám xông ra, chỉ sợ mất căn cứ phòng thủ thì chẳng tài nào kháng cự được.
Hồ Phỉ và Trình Linh Tố còn có lúc nói cười. Hai người từng ở với nhau trong khi hoạn nạn, ngày thêm thân mật.
Mã Xuân Hoa trong lòng cực kỳ hồi hộp. Nàng đã không trông gì ở bọn địch nhân, còn đối với câu chuyện giữa Hồ Phỉ và Trình Linh Tố nàng nghe mà tựa hồ chẳng nghe thấy gì.
Hồ Phỉ nói:
Chúng ta cố giữ đến đêm, nhờ bóng tối trốn thoát được là maỵ Bằng đêm nay không trốn thoát là làm luỵ đến tính mạng của Nhị muội. Còn cái mạng già của Thần Quyển Hữu Địch Ngưu Canh Điền tiểu lão nho này thì ha ha…
Chàng nói tới đây đưa tay lên trỏ vào mỗi vừa cười vừa nói tiếp:
Nếu biết sớm vụ này không liên quan gì đến đại tài hủ họ Hồ thì đừng bỏ túp râu đi hay hơn.
Trình Linh Tố mỉm cười khẽ hỏi:
– Đại ca! Nếu lúc nữa không chạy thoát thì đại ca cứu tiểu muội hay cứu Mã cô nương?
Hồ Phỉ đáp:
Cứu cả hai người.
Trình Linh Tố hỏi:
– Tiểu muội hỏi trưởng hợp chỉ có thể cứu được một người còn một người phải chết thì đại ca cứu ai?
Hồ Phỉ trầm ngâm đáp:
Tiểu huynh cứu Mã cô nương rồi cùng chết với Nhị muội.
Trình Linh Tố quay lại khẽ hô:
Đại ca!
Cô nắm lấy tay chàng. Hồ Phỉ chấn động tâm thần, đột nhiên la lên:
– Trời ơi! Nguy rồi!