Trục Kha rốt cuộc cũng nhắn đến, nhưng không trả lời vào trọng tâm câu hỏi: “Cậu sợ tôi lây bệnh hay sợ tôi làm gì cậu mà không dám lên đây vậy? Sao cứ mãi nhắn tin thế? Lên chỉ có mấy bước thôi không phải sao?”
Bách Thời không ngờ Trục Kha lại nghĩ như vậy, cậu phủ nhận trong lòng, không nhắn tin nữa, một đường đi lên cầu thang tầng hai, đến căn phòng thứ hai, mở cửa bước vào.
“Tôi không có sợ… thật mà.” Bách Thời nói đứt đoạn ngay lập tức vì ý chí bị lung lay. Trước mặt cậu, Trục Kha đang nằm trên giường và không mặc áo.
Con trai không mặc áo là chuyện bình thường, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Trục Kha ở trần trong tình huống này, khi trong nhà chỉ có hai người, cậu lại có chút lúng túng.
Trục Kha hé mắt nhìn cậu cười: “Vậy mà tôi cứ tưởng cậu sợ. Tôi không như Hạ Trì, cậu đừng lo.”
Bách Thời biết Trục Kha không giống Hạ Trì, Trục Kha là người vừa tốt tính vừa biết lý lẽ, lại biết cách đối nhân xử thế, nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, trong vấn đề tình cảm, Trục Kha cũng rất bạo, không hề thua kém gì Hạ Trì.
Bách Thời tiến lại gần giường Trục Kha đang nằm, sờ tay lên trán y: “Sáng ra là bị như vậy rồi sao?”
Trục Kha dùng ánh mắt đầy dụng ý nhìn Bách Thời: “Ừm.”
“Vậy cậu ngủ đi, tôi ngồi đây trông chừng cậu. Đến gần trưa tôi sẽ nấu đồ ăn rồi mang lên.”
Trục Kha ngủ thiếp đi, còn Bách Thời thì ngồi ngay bên cạnh canh chừng, một lát sau, vì không khí quá êm ả, màn cửa sổ màu xám lại bị che, ánh sáng bên ngoài rọi vào cũng bị cản lại một phần, khiến cho ánh sáng trong phòng không được hài hòa mà có chút giống buổi chiều tối, Bách Thời ngáp một hơi rồi ngồi gục xuống ngủ.
Lúc này, Trục Kha mở mắt ra, nét cực khổ mệt nhọc đã biến đi đâu mất, một khuôn mặt hoàn toàn tỉnh táo đã trở lại.
Trục Kha chỉ giả vờ bệnh để gọi Bách Thời đến đây thôi.
Trục Kha mỉm cười tà mị nhưng không quá gian manh, đưa tay vuốt tóc Bách Thời, chậm rãi nói: “Cậu có biết tôi bức bối thế nào khi tôi biết tin cậu sẽ ở nhà của Hạ Trì không? Hạ Trì có tình ý với cậu, tôi tin cậu biết điều đó, vậy thì cậu có thích bạn tôi không? Ban đầu tôi cho rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén không phải sao.”
“Nhưng cho đến tận bây giờ, cậu và Hạ Trì vẫn không tiến triển gì hơn, tôi nhẹ nhõm và có động lực hẳn. Ngày hôm nay, tôi không nhịn nổi nữa rồi, nếu tôi nhân nhượng, tôi sẽ thua cuộc, và cậu sẽ thành người của Hạ Trì, tôi không muốn như vậy. Cậu phải thuộc về tôi.”
Trục Kha ngồi dậy, rót một ly nước, sau đó cho thuốc ngủ vào, đặt trên bàn ngay cạnh Bách Thời, kế tiếp là nằm xuống như chưa có chuyện gì.
Đến trưa, Bách Thời tỉnh dậy, cần cổ khô rang, cậu định đi xuống dưới nhà uống nước rồi tiện thể nấu cháo luôn, nhưng còn chưa kịp đứng dậy, cậu đã thấy một ly nước ở bên cạnh còn đầy.
Có lẽ đây là nước của Trục Kha mà Trục Kha vẫn chưa uống, cậu nâng lên uống sạch, sau đó đi rót cốc khác đạt lại chỗ cũ.
Bách Thời đi xuống dưới bếp, bắt đầu công việc nấu nướng của mình, trong lúc chờ cháo chín, Bách Thời ngáp ngắn ngáp dài, cơn buồn ngủ một lần nữa ập đến.
“Sao hôm nay buồn ngủ vậy không biết?” Thấy còn rất lâu cháo mới hoàn thành, Bách Thời ra sô pha phòng khách ngả lưng.
Một lúc sau, Trục Kha từ trên lầu đi xuống tắt bếp, sau đó quay sang Bách Thời bế cậu lên, một đường mang cậu về phòng mình.