Trì Tiểu Trì ngắn gọn khái quát: “Nói trắng ra là, làm cho anh ấy sảng khoái một trận.”
061: “Cũng đúng…” Anh có thể hiểu được suy nghĩ của Trì Tiểu Trì, thế nhưng nghĩ đến tổn thất của Trì Tiểu Trì ở thế giới này lại khiến anh khó tránh khỏi có chút đáng tiếc thay cậu.
Trì Tiểu Trì lại không có cảm giác nuối tiếc dư thừa, hỏi ngược lại 061: “Anh cảm thấy có sảng khoái hay không?”
061 nghĩ tới cảnh tượng đó, ăn ngay nói thật: “…Hình như rất sảng khoái.”
Trì Tiểu Trì thẳng thắn nói: “Vậy chẳng phải là đủ rồi sao.”
Vừa dứt lời, Đông Phi Hồng bên kia dường như nghe thấy chuyện gì đó thú vị, đột nhiên cười ra tiếng.
Anh ta cầm bút, vốn là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp lại tăng thêm nụ cười như vậy càng lộ vẻ sinh động dễ gần.
Trì Tiểu Trì lập tức chuyển sang vai diễn Đông Ca, mê man nhìn về phía anh ta.
Sau khi Đông Phi Hồng cười xong, khoát khoát tay: “Nghĩ tới một chuyện buồn cười. Có quấy rầy con hay không?”
Trì Tiểu Trì lắc đầu.
Đông Phi Hồng ngồi dậy, nhúng ướt một cái khăn, lau bàn tay lấm lem than chì: “Ăn bánh trứng đi. Chỉ ăn một cái sẽ không béo đâu.”
Trì Tiểu Trì đáp: “Được.”
Ngay sau đó cậu đưa mắt nhìn Đông Phi Hồng tiến vào nhà bếp, trong mắt nổi lên cảm xúc vẫn chưa tan rã.
Mà Đông Phi Hồng vừa bước chân vào nhà bếp liền không nhịn được mà nhẹ giọng bật cười.
…Trì Tiểu Trì thật sự là một người rất dễ khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Vào tuần thứ hai, Trì Tiểu Trì đã tập xong cơ sở dẻo dai, sau khi thực hiện xong luyện tập tốc độ và các bài tập theo quy định, liền ở bên góc nhỏ luyện tập.
Lúc này cậu thử nghiệm một trong sáu kỹ thuật nhảy cơ bản là Axel.
Cậu thử xoay một vòng rưỡi, chỉ một lần là thành công, hoàn mỹ rơi xuống đất.
Sau đó là hai vòng rưỡi.
Sau khi rơi xuống đất thành công một lần nữa, cậu mơ hồ nghe được một tiếng cảm khái ở một góc hẻo lánh nào đó “Đệt mịa”.
Trì Tiểu Trì làm bộ không nghe thấy, tự mình thừa nhận lời ca ngợi này, lại bắt đầu trượt băng.
Nhảy lấy đà, mỗi lần rơi xuống là hoa băng bắn tung tóe.
Dáng người thiếu niên dưới ánh đèn chiếu sáng như một con bươm bướm cực đẹp, phản chiếu dưới mặt băng trong suốt là hình ảnh vừa dẻo dai lại động lòng người.
Tuy rằng cú xoay 3A này không hề hoàn mỹ, nhưng thiếu niên không có vẻ nản chí buồn bã, mà lại tiếp tục trượt từng vòng tại chỗ cũ, đồng thời tùy ý hoạt động thân thể của chính mình, đem chân bẻ quá vai hoặc là mở rộng hai tay, dường như đang tìm kiếm cảm giác.
Cậu đang giúp Đông Ca điều chỉnh tâm trạng.
Trước đây Đông Ca luôn cuồng ngạo, không đủ trầm tĩnh, bởi vậy cho dù tướng mạo của cậu xuất sắc, thành tích ưu tú, nhưng vẫn có một nhóm khán giả vô cùng chán ghét cậu, cho rằng cậu dùng sức quá mạnh, tràn đầy hiếu thắng.
Nhưng hiện tại, ánh mắt của cậu ấy vẫn là ánh mắt u buồn quật cường của Đông Ca, nhưng lại mang thêm ba phần hờ hững của Trì Tiểu Trì.
Khác với đa số những người ‘xuyên không’ không dám bày ra vẻ ưu tú không hợp với tuổi tác, chỉ sợ người khác nghi ngờ và để ý, nhưng Trì Tiểu Trì thì ngược lại, cậu không hề che giấu chút nào, không cảm thấy ngột ngạt, chỉ thẳng thắn mang tất cả ưu tú của Đông Ca cùng kinh nghiệm tích lũy mười mấy năm trên đấu trường biểu diễn cho tất cả mọi người xem.
—-Không cần bất luận kẻ nào giám định hoặc đồng ý, bố mày chính là thiên tài.
Đứng bên cạnh sân băng là vị huấn luyện viên từng răn dạy Đông Ca không tập được thì cũng đừng sốc quá, ngoài ra còn có huấn luyện viên của Đông Ca và huấn luyện viên trưởng của đội tuyển trượt băng trường thể thao.
Vừa nãy phát ra tiếng cảm khái “đệt mịa” chính là người huấn luyện viên đầu tiên.
Ngược lại với vị huấn luyện viên nọ thì huấn luyện viên trưởng lại nhìn chăm chú Đông Ca rất lâu.
Trước đây ông ta từng quan sát đứa bé này, phán đoán trình độ của nó tuy là cực kỳ ưu tú so với các đứa trẻ cùng tuổi, nhưng cá tính không tốt, quá mức bốc đồng lại liều lĩnh, vội vàng muốn chứng minh chính mình, còn cần mài giũa nhiều một chút, không thể gấp gáp đưa ra trận.
Nếu không, một khi em ấy đạt được thành tích gì thì em ấy hoặc là kiêu ngạo tự mãn, hoặc là càng khát vọng thắng lợi nhiều hơn.
Cứ tuần hoàn cực đoan như vậy đối với sự trưởng thành của em ấy tuyệt đối không thể coi là chuyện tốt.
Mà từ khi huấn luyện viên của đội tuyển trượt băng trên tỉnh tới thăm, sau khi nói với em ấy vài câu thì ngày hôm nay gặp lại, em ấy giống như thoát thai hoán cốt.
Vẻ hờ hững kia mang theo một chút nghiêm túc thật sự là hào quang của sự tự tin.
Huấn luyện viên trưởng hỏi: “Em ấy chưa từng tham gia giải đấu cỡ lớn nào sao?”
Huấn luyện viên của Đông Ca vui mừng gật đầu: “Dạ, chưa.”
Huấn luyện viên trưởng nói: “Ba tháng sau là giải đấu trượt băng toàn quốc hệ thiếu niên, báo danh cho Đông Ca đi, để cho em ấy thử xem.”
Danh sách thi đấu vừa được đăng lên, Đông Ca lập tức trở thành nhân vật tiêu điểm của trường.
…Bên giải đấu chỉ cho trường học ba danh ngạch, mà một người với kinh nghiệm thi đấu hoàn toàn là số không, chỉ tham gia mấy trận thi đấu ở sân bãi, lúc này lại tham gia giải đấu trượt băng đẳng cấp toàn quốc dành cho thanh thiếu niên, có thể nào không khiến người ta kinh ngạc cho được.
Ánh mắt nhìn về phía Đông Ca có hâm mộ, có ngóng trông, mà càng nhiều hơn chính là không kìm được sự ganh ghét.
Trì Tiểu Trì đắc ý cười với 061: “Hì hì hì.”
061: “…” Ngốc.
Trì Tiểu Trì: “Tôi thích nhìn bộ dáng khó chịu của bọn họ nhưng lại làm không được gì tôi.”
061: “…” Đứa nhỏ này rốt cục là tâm cơ hay là tính trẻ con đây.
Mà trong lòng của 061 trước sau vẫn nghĩ đến chuyện liên quan đến đối tượng nhiệm vụ.
Căn cứ dữ liệu trước mắt, trị giá hảo cảm của Lâu Tư Phàm đối với Trì Tiểu Trì không thấp, có 50 điểm, nhưng trị giá hối hận căn bản là con số không.
Trước mắt có thể thấy Trì Tiểu Trì căn bản không có dự định sớm liên lạc với Lâu Tư Phàm.
Nhưng không có tiếp xúc cũng có nghĩa trị số sẽ không biến động, mà trị số không biến động thì Trì Tiểu Trì nhất định sẽ mất nhiều thời gian hơn ở thế giới này.
Trì Tiểu Trì dường như không hề để ý đến việc này, sau khi nhận được tin vui liền gọi điện cho Đông Phi Hồng.
Sau khi trở về từ tuần trước, Đông Phi Hồng đưa cho Trì Tiểu Trì một cái điện thoại di động.
Mà trong cái điện thoại này chỉ có duy nhất một dãy số, chính là của Đông Phi Hồng.
Sau khi biết được tin vui, Đông Phi Hồng gửi tới món canh gà hầm nấm hương cho cậu, xem như khen ngợi cậu.
Trì Tiểu Trì ngồi trong xe húp canh gà sùm sụp, thu về tất cả góc cạnh sắc bén của Đông Ca, cũng thu về ánh mắt của chính mình, cúi đầu lộ ra mái tóc đen nhánh, khiến người ta rất muốn xoa đầu.
…Lúc này cậu ấy chỉ là một đứa bé rời xa nhà theo đuổi giấc mộng của mình.
Bộ dáng yên tĩnh lại ngoan ngoãn của cậu khiến người ta đau lòng, Đông Phi Hồng nhịn không được mà giơ tay xoa tóc cậu: “Làm rất tốt.”
Trì Tiểu Trì run lên, súp trên muỗng canh bắn một chút ra ngoài.
Nhìn thấy phản ứng của cậu, Đông Phi Hồng lập tức hối hận.
Nhưng khiến cho anh bất ngờ chính là Trì Tiểu Trì chỉ lau miệng, tiếp tục thản nhiên húp súp.
061, Đông Phi Hồng: “…” Ồ.
Chẳng phải lúc trước người lạ vừa cầm tay liền khó chịu sao.
061 ở cùng cậu rất lâu mới có thể hơi thoáng làm ra một chút cử chỉ thân mật, khi vừa mới bắt đầu tiếp xúc, chẳng phải lúc đó Trì Tiểu Trì nôn ra mật xanh mật vàng hay sao.
061 khẽ cau mày, trong lòng sinh ra một loại cảm giác mất cân bằng rất kỳ lạ.
………
P/S: Ừm, anh tự ghen với chính mình, hay lắm Lâu ca.