Ba hoàng tử ở dưới bóng cây chờ ăn. Người hầu dâng nước suối mát cùng trái cây thơm ngon để mấy vị hoàng tử khai vị.
Thất hoàng tử rầu rĩ không vui, ngửa đầu uống một hớp nước suối.
Nhị hoàng tử lập tức tiện hề hề mà nâng ly một cái, kích thích thất đệ:
“Một ly này là cho Tiết Dao tự giác!”
Thất hoàng tử cúi đầu liền đem nước ói ra.
Điện hạ không tự giác!
Lục hoàng tử vì muốn đệ đệ vui vẻ, đứng dậy nhìn chung quanh một vòng. Hắn đi lấy mấy cây lau sậy, ngồi trở lại bên cạnh thất đệ. Ngón tay thoăn thoắt, chỉ chốc lát sau hắn đã hoàn thành một cái vòng cỏ, cười để trên đầu thất đệ.
Nhưng mà mang vòng cỏ, Thất hoàng tử vẫn không vui vẻ.
Nhị hoàng tử cũng học Lục hoàng tử, tự mình làm cái vòng cỏ để trên đầu mình. Chỉ là làm không khéo léo, hơi lớn một chút, để trên đầu một đường trượt tới sống mũi, che cả mặt.
Các cung nữ chung quanh đều bị chọc cho cười khanh khách.
Nhị hoàng tử cũng cười, lấy vòng cỏ ra, ném sang bên cạnh, tự giễu oán giận:
“Bện cái thứ gì!”
“Mang theo đi ca, một chốc đại ca kiểm tra con mồi sẽ có ích.”
Thất hoàng tử hờ hững nhắc nhở.
Nhị hoàng tử nhìn một chút vòng cỏ chính mình làm, nghi ngờ hỏi:
“Mang theo cái này có ích lợi gì?”
Thất hoàng tử lộ ra bộ mặt tà ác:
“Ca thua chỉ còn ba con thỏ hoang, dùng vòng cỏ này che mặt, đại ca không nhận ra ngươi, sẽ không đánh ngươi.”
“Tiểu tử ngươi!”
Nhị hoàng tử nhấc lên quạt muốn gõ đầu đệ đệ.
Đang uống nước Lục hoàng tử cười phun, sặc đến ho khan.
Vừa vặn Tiết Dao xử lý xong thỏ rừng đi về tới, vội vàng tiến lên vỗ lưng Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử thật vất vả dừng lại ho khan, Thất hoàng tử liền ho khan.
Sớm quen với thủ đoạn của bé mập mạp tranh sủng, Tiết Dao sừng sộ lên:
“Không cho học ho khan!”
Thất hoàng tử lập tức cúi đầu im lặng.
Đặc biệt oan ức.
Dao Dao ngốc chỉ vỗ lưng lục ca, không vỗ lưng Điện hạ!
Sau khi săn buổi sáng, Thất hoàng tử không chịu tiếp tục tham gia săn bắn nữa, một mình vào trong lều tự chơi cờ.
Tiết Dao chỉ có thể ngoan ngoãn đi dỗ dành.
“Thái tử đối với Điện hạ tốt không?”
Tiết Dao dụ dỗ từng bước.
Thất hoàng tử cúi đầu làm ngơ không trả lời.
Bé mập mạp rất ít khi “lạnh lùng” với Tiết Dao, xem ra là thật sự không quen chia cách.
“Chuyện của Thái tử, có phải cũng là chuyện của Điện hạ?”
Tiết Dao kiên trì không ngừng khuyên bảo.
Thất hoàng tử nhìn chằm chằm bàn cờ, nhàn nhạt mở miệng hỏi ngược lại:
“Điện hạ đối với Dao Dao có tốt không?”
Tiết Dao bị hỏi đến sững sờ.
Tên tiểu tử này bây giờ thái độ thậm chí có mấy phần giống nguyên tác.
Nói vậy rõ ràng tâm tình không tốt.
Trong nguyên tác thật ra tính cách bết bát của Lục Tiềm là một loại kết quả tính cách chuyển biến xấu.
Tiết Dao rất lo lắng mình nhiều năm cố gắng sẽ dã tràng xe cát. Có biện pháp biến đổi chuyện này, hắn nhất định phải theo dõi toàn bộ hành trình, bỏ qua một chuyện nhỏ, cũng có thể không có cách nào cứu vãn kết quả cuối cùng bi thương.
Chỉ có thể tàn nhẫn quyết tâm tiếp tục nghiêm mặt.
“Điện hạ đối với Dao Dao tốt, nên thuận theo tâm nguyện Dao Dao.”
Tiết Dao nói.
Nhưng mà Thất hoàng tử không hề bị lay động, vẫn cứ hỏi ngược lại Tiết Dao:
“Chuyện lớn của Điện hạ có phải là chuyện lớn của Dao Dao?”
“Điện hạ sao có chuyện lớn gì?”
Tiết Dao tiếp tục dụ dỗ nói:
“Trong cung có nhiều… người hầu hạ, ta đem sữa Điện hạ mỗi ngày muốn uống giao cho bọn họ chuẩn bị kỹ càng, ta đi Giang Chiết mấy tháng sẽ trở lại, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Yên lặng một hồi.
Thất hoàng tử hạ xuống một quân cờ trắng, đưa ra phương án giải quyết:
“Gia đi theo các ngươi.”
“Cái đó không được!”
Tiết Dao cuống lên:
“Ngài chưa thành niên, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không để ngài đi địa phương xa như vậy bôn ba mệt nhọc. Thái tử điện hạ cũng sẽ không đáp ứng.”
Thất hoàng tử vừa ngẩng mặt, ánh mắt trong suốt bình tĩnh nhìn thẳng Tiết Dao.
“Đại ca sẽ đáp ứng.”
Tiết Dao thấy hắn bướng bỉnh, cũng không tranh cãi nữa.
Bây giờ chỉ một việc khó giải quyết… là mở ra hai mạch nhâm đốc của Lục Tiềm, kỳ hạn còn lại chưa tới ba tháng.
Nghe Nhị hoàng tử nói, thuyền Thái tử vận chuyển lương thực đã chuẩn bị xong. Nếu như có thể thuận lợi tham gia đội ngũ mua lương thực, chờ săn bắn mùa thu kết thúc, Tiết Dao phải cùng đội tàu thẳng đến Giang Chiết.
Nói cách khác, hắn chỉ còn dư lại ba đến năm ngày hoàn thành nhiệm vụ.
Hết cách rồi, bản thân chỉ có thể kiên trì tới cùng.
Trước khi tới đã nghĩ xong biện pháp, Tiết Dao ngồi xổm bên cạnh Thất hoàng tử, nghiêm túc mở miệng nói.
“Ngoài kia có thật nhiều thị vệ cùng Ngũ hoàng tử so tài đấu võ, Điện hạ muốn cùng ta đi ra ngoài thử thân thủ một chút hay không?”
Thất hoàng tử bình tĩnh, liền hạ xuống một quân cờ đen:
“Ta mệt mỏi.”
“Điện hạ!”
Tiết Dao vội không nhịn nổi nắm lấy cánh tay đứa bé lười biếng, dùng sức túm lên:
“Liền ra đi thử xem thân thủ thôi. Ngài hôm nay buổi chiều đều không ra khỏi lều. Nam tử hán không thể làm ổ ở trong phòng, sẽ phế bỏ!”
“Gia không cho ngươi nói nhị ca như vậy.”
Thù dai, Thất hoàng tử không quên bổ đao vào trạch thần ca ca.
Ai bảo nhị ca lừa gạt Dao Dao ngốc đi.
“Nhị hoàng tử cũng không phải vẫn luôn ở trong phòng, sẽ không phế bỏ!”
Tiết Dao cũng bị đứa nhỏ cứng đầu này chọc tức chết rồi, thay trạch thần Nhị hoàng tử giải thích:
“Nhị hoàng tử bình thường đều luyện tập đạo pháp, so với chúng ta còn mệt hơn đó! Đi thôi Điện hạ, đi ra ngoài thôi, đấu với ta một trận.”
Thất hoàng tử vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh làm ngơ.
“Gia không đánh ngươi.”
Tiết Dao sử dụng phép khích tướng:
“Điện hạ chẳng lẽ là sợ ta đánh bại.”
Thất hoàng tử cười một tiếng, cũng không ngẩng đầu, mắt cười bên trong lộ ra kiêu căng.
Cười nhạo rất tự nhiên.
Tiết Dao:
“…”
Cái rắm, dựa vào cái gì bé mập mạp này dám xem thường người khác!
Hai mạch nhâm đốc lại chưa mở ra, còn dây dưa cái gì!
Không thể nhẫn nhịn nữa.
Tiết Dao buông tay, nhắm mắt, rốt cục sử dụng đòn sát thủ, trầm giọng nói:
“Lục hoàng tử điện hạ vừa mới thắng liên tiếp mấy lần, quả thực là vị Điện hạ lợi hại nhất rồi.”
Ngón tay Thất hoàng tử cầm quân cờ nâng lên dừng ở giữa không trung.
Thời gian chỉ trong nháy mắt.
Một luồng ý chí chiến đấu sục sôi lan tràn tứ phương.
Thất hoàng tử nói mệt mỏi đã đứng lên.