Huống chi tinh hồn bên trong hoạt huyết thạch này, cũng chính là tinh hồn mà Ngu Uyên đã từng mất, nó còn có thể là sợi dây kết nối linh hồn giữa Ngu Uyên và Thiên Diễn Đế kiếp trước.
Sau khi lấy lại được tinh hồn này, mặc kệ thân thể hắn có mạnh hơn hay không, ký ức của hắn…..chắc chắn sẽ được khôi phục.
Đến lúc đó…..
Nghĩ đến đây, da đầu Chử Thư Mặc không khỏi run lên.
>>>>>>>
Quả thật Ngu Uyên đã nhìn thấy.
Hắn vừa mới xoa xoa bụng cho bé con dễ chịu hơn, nhìn tư thế ngủ của cậu, ánh nắng ấm áp chiếu qua song cửa sổ làm hắn cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Lúc ấy, trong đầu bất chợt hiện lên những đoạn ngắn rời rạc.
Những mảnh vỡ ấy rất mơ hồ, là những ký ức mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng chúng lại làm hắn cảm thấy rằng bản thân đã trải qua tất cả.
Thi thoảng, trong đầu hắn còn vang lên vài âm thanh, lúc đầu chỉ cảm thấy rất hỗn loạn, cuối cùng khi tất cả đều ập tới, hắn thậm chí còn cảm thấy đau đầu.
Trong cơn bàng hoàng ấy, hắn tựa như thấy một hầm ngầm tối tăm, vài bóng dáng méo mó, Ngu lão phu nhân, Brownie, còn có….hắn?
Ngu Uyên cắn răng chống chọi với cơn đau đầu đến bất ngờ, vất vả lắm mới thấy rõ ràng mọi chuyện, cũng cảm thấy có thứ gì đó hung hăng đụng vào não, không hẳn là đau. Trong chốc lát, hắn như thể nhớ tới điều gì đó, rồi lại chẳng nhớ được cái gì…..
Khoảnh khắc ấy, cảnh vật thay đổi, Ngu Uyên lại thấp thoáng nhìn thấy một bóng lưng gầy gò quen thuộc.
Không giống những giấc mơ trước, người ấy đã không còn ngồi bên song cửa sổ, y khỏa thân, nằm trên giường với một tư thế cực kỳ quyến rũ.
Ngu Uyên không biết bản thân đã mê muội cơ thể ấy bao lâu, người nọ đột nhiên như bị đụng mạnh một cái, cơ thể run lẩy bẩy, lâu sau, y mới chậm rãi quay đầu.
Khi y làm ra động tác này, trái tim hắn đập rất nhanh, nhất là khi hắn nhìn thấy khóe mắt, lông mày của người đó đang dần nhiễm ý xuân. Đôi mắt ngậm nước ấy khiến nơi cứng rắn nhất trong lòng Ngu Uyên cũng mềm mại đi, tựa như bị thứ gì đó phá vỡ.
Hơn ba mươi năm qua, Ngu Uyên gần như không có suy nghĩ gì về việc này, thanh tâm quả dục đến nỗi nhiều người có cùng thắc mắc rằng liệu hắn có bị lãnh cảm hay không.
Chỉ có hắn mới biết, hắn không phải bị bệnh, mà là dù có đối mặt với bất kể tuấn nam mĩ nữ nào, hắn đều không có hứng thú. Dù có phong tình, quyến rũ cỡ nào, hắn đều cảm thấy vô vị.
Đây là lầm đầu tiên, và cũng dường như là duy nhất.
Không cần ngôn ngữ, thậm chí còn không có bất kỳ đụng chạm nào, chỉ cần một ánh mắt, Ngu Uyên đã cảm thấy tế bào toàn thân kêu gào hắn phải dán lên tấm lưng trơn bóng kia, phải hôn lên đôi mắt kia.
Nhưng không đợi Ngu Uyên hành động theo con tim, hình ảnh ấy trong đầu hắn đột nhiên biến mất. Cái gì cũng không có, thay vào đó là một bé con vừa mới tỉnh ngủ, khi chống lại ánh mắt của hắn, rõ ràng sâu trong đôi mắt ấy có thứ gì đó vừa lướt qua.
Một động tình, một hoạt bát, rõ ràng là hai linh hồn khác nhau, nhưng Ngu Uyên vẫn không nhịn được mà trùng khớp hai hình ảnh vào với nhau. Tầm mắt hắn dừng lại trên đôi môi nhỏ nhắn màu phấn hồng của nhóc con, đôi mày hắn chẫm rãi nhướn lên.
Lâu sau, giống như đã nhớ ra cái gì đó, Ngu Uyên nhấp môi thầm thì ra một cái tên.
“Chử Thư Mặc.”
>>>>>>
Chử Thư Mặc rất muốn tránh khỏi đề tài nhạy cảm này.
Bởi vì cậu đột nhiên phát hiện, cho dù Ngu Uyên có thật sự nhớ ra được mọi chuyện, cậu cũng không có hứng thú muốn hỏi. Cũng không phải cậu không muốn biết rõ những chuyện năm xưa, chỉ là với hình thể như thế này……chẳng lẽ lại hỏi hắn lúc trước sao lúc tôi và anh XXX anh lại chẳng nói câu gì thế……vấn đề này thực sự rất vi diệu.
Tuy nhiên, ngay lúc Chử Thư Mặc lựa chọn buông tha, Ngu Uyên đột nhiên lại gọi tên cậu.
Hơn ba mươi năm chưa nghe âm thanh của Thiên Diễn Đế, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Ngu Uyên, cậu lại chẳng có cảm giác gì. Đặc biệt là khi hai người có hình thể…..khác biệt, khiến cậu có một xúc cảm….rất khác.
Nhưng giấc mơ vừa rồi khiến ký ức về Thiên Diễn Đế và Ngu Uyên hoàn toàn trùng nhau trong tâm trí của Chử Thư Mặc.
Vì vậy, khi Ngu Uyên nhỏ giọng gọi tên của mình, Chử Thư Mặc có cảm giác như thể bị điện giật, đột nhiên cả cơ thể run bắn lên.
Nhưng tư thế ngồi quả không tốt cho lắm, sau khi run xong rồi thì toàn thân nghiêng thẳng về phía trước.
Từ khi trùng sinh đến nay, cảm giác thăng bằng của Chử Thư Mặc rất kém, cậu biết bản thân đang lăn ra khỏi mặt bàn, nhưng tay vừa nhỏ vừa ngắn lại chẳng nắm kịp được bất kì vật gì. Trong chốc lát, cậu cảm thấy rất lo lắng, nhưng vẫn không thay đổi vận mệnh bị ngã sấp mặt.
Không chỉ như vậy, lúc này Ngu Uyên vẫn còn đang trong thời gian mê mang, căn bản không đỡ cậu kịp thời. Vì vậy, Chử Thư Mặc thực sự là ngã từ trên bàn xuống, thân thể theo bản năng cong người. May mắn rằng cậu đã không rơi xuống đất, thay vào đó, cậu vững vàng ngã thẳng vào hạ bộ Ngu Uyên.
Khi đột nhiên bị ngã, người bình thường thường theo bản ngăn bắt lấy bất kỳ vật gì gần mình nhất.
Chử Thư Mặc thật sự không muốn mình bị rơi xuống đất thành một nắm thịt, cũng không kịp suy nghĩ rằng mình sẽ bắt được vật gì để làm giảm quán tính hay không. Cậu hoàn toàn tuân theo bản năng, miệng nhỏ vừa kêu, hai tay lại cố sức bắt bằng được thứ đang nhô ra kia.
Ông trời có mắt, ngay lúc cách mặt đất mấy chục xen ti mét, cậu quả thật đã bắt được ‘cọng rơm cứu mạng’.
Đương lúc bối rối, Chử Thư Mặc không còn tâm trí đâu mà nhìn xem đồ vật kia là cái gì, chân nhỏ đạp lung tung, liều mạng hướng lên trên, bản năng muốn sống tuôn trào mãnh liệt.
Vất vả lắm mới nhấc cả người lên trên, ngồi phịch lên thứ mình vừa nắm.
Nháy mắt ấy, khi đã nhận ra được mình đang ngồi lên cái gì, Chử Thư Mặc cứng ngắc tại chỗ.