Từ Thanh Đào khựng lại, thấy vẫn còn sớm, cô cũng mở giao diện công việc ra, nghiêm túc bắt đầu làm việc.
Trước đến nay, chưa từng có giây phút nào…
Hy vọng mình có thể ưu tú hơn, xuất sắc hơn, để có thể cùng anh chia sẻ gánh nặng như bây giờ.
…
Cuối cùng thì nỗ lực của Từ Thanh Đào cũng đã được đền đáp.
Sáng ngày hôm sau, cô bỗng nhận được email từ mạng nội bộ của khoa Tài chính Vân Kinh.
Người gửi mail là trợ lý của nhà kinh tế học nổi tiếng trong nước, Ngô Thế Mậu, tỏ ý chiều nay rảnh, có thể nhận phỏng vấn của Từ Thanh Đào trong vòng một tiếng.
Lúc nhận được mail, Từ Thanh Đào suýt thì đã nhảy cẫng từ chỗ ngồi lên, nhưng điệu bộ đoan trang của người đẹp thành phố đã khắc sâu vào xương cốt, mất rất nhiều thời gian mới nén sự hưng phấn của mình lại được.
Nghiêm Linh để ý thấy tâm trạng cô, hỏi: “Em sao vậy?”
Ngoại trừ là cấp trên của Từ Thanh Đào, chị ấy còn là bạn tốt của Từ Thanh Đào ở công ty.
Thế là Từ Thanh Đào cũng không định giấu giếm chị ấy, nói thẳng: “Ngô Thế Mậu chịu nhận phỏng vấn của em rồi!”
Vừa dứt lời, Nghiêm Linh đã bưng cà phê lên tận miệng cũng quên cả uống.
Chị ấy vội buông ly cà phê xuống, há miệng kinh ngạc: “Ngô Thế Mậu nào? Đừng nói ý em là giáo sư già Ngô Thế Mậu của khoa Tài chính đại học Vân Kinh ấy nhé?!”
Từ Thanh Đào nén lại nụ cười, gật đầu.
Nghiêm Linh khó có thể tin: “Trời ạ.”
Phản ứng của chị ấy nằm trong dự liệu của Từ Thanh Đào.
Dù sao thì Ngô Thế Mậu cũng không còn Ngô Thế Mậu nào khác cả, trước mắt, ông ấy là nhà kinh tế học đứng đầu cả nước, ngôi sao sáng của giới kinh tế học, cũng là tiền bối già duy nhất đến nay vẫn còn khỏe mạnh – năm ấy từng tham gia công cuộc cải cách kinh tế lớn nào đó trong thập niên chín mươi. Mặc dù ông ấy đã hơn bảy mươi nhưng cơ thể và xương cốt vẫn cực kỳ khỏe mạnh, khi còn trẻ thì có tính cách ngang ngược, càng già thì tính tình càng trở nên khó hiểu khó đoán.
Lúc trước, khi còn đi học, Từ Thanh Đào từng có duyên gặp mặt giáo sư một lần, khi tham gia hội nghị thượng đỉnh, nghe nói Tống Lương của “Thời báo Vân Kinh” muốn hẹn phỏng vấn nhưng nhiều lần thất bại, thế nên, đến nay vẫn chưa có tòa soạn nào đưa được bài báo riêng về Ngô Thế Mậu.
Khi ấy, sau khi Từ Thanh Đào chuẩn bị xong xuôi hết mọi tài liệu, cô cũng ôm theo hy vọng may mắn mà liên hệ với trợ lý Ngô Thế Mậu.
Sau khi bị từ chối nhiều lần, Từ Thanh Đào cũng không nhụt chí, dù sao cô cũng là phóng viên mới vào nghề, dù bị người ta từ chối nhiều lần, nhưng cô có việc cầu người, chẳng có gì phải mất mặt cả. Sau mỗi lần bị từ chối, Từ Thanh Đào đều sửa chữa và chọn lọc từ ngữ bản thảo phỏng vấn, chuẩn bị lại lần nữa, vỏn vẹn ba mươi bức thư, cuối cùng mới có được cơ hội quý giá này.
Nếu nói không phấn khích là giả.
Nghiêm Linh cũng vui không biết kể đâu cho hết.
Đó là Ngô Thế Mậu đấy! Trong nước vẫn chưa có tạp chí tài chính kinh tế nào phỏng vấn riêng được đâu, đây là tin tức lớn đấy!
Nhưng sau khi kể cho Nghiêm Linh nghe, Từ Thanh Đào cũng không để chị ấy làm rộ tin tức lên.
Dù gì thì, trả lời mail cũng chỉ là bước đầu tiên, có thể phỏng vấn hay không vẫn còn là một vấn đề đây này.
Không hẳn là Từ Thanh Đào chưa từng gặp kiểu người “đã hẹn xong thời gian rồi nhưng cuối cùng lại bị cho leo cây ngay hôm phỏng vấn”.
Tất nhiên cũng từng gặp chuyện không cho cô leo cây, nhưng lại bị đồng nghiệp phá đám.
Nghiêm Linh không còn tâm tình đâu mà uống cà phê nữa: “Giỏi quá đi mất, em được lắm đó Đào Tử, chị đoán, nếu em thật sự phỏng vấn được Ngô Thế Mậu, thế thì chắc chắn số báo xuất bản nửa đầu năm nay chủ biên sẽ cho em hết!”
Nhân vật lúc trước chỉ có thể thấy trong lịch sử, giờ đây sắp xuất hiện trên bìa tạp chí của họ rồi.
Có thể cho mặt mũi hơn thế nữa không!
Tâm trạng tốt này cứ kéo dài mãi đến tận hôm phỏng vấn.
Không biết có phải do dạo gần đây cô rất may mắn hay không, mà phỏng vấn với Ngô Thế Mậu cũng vô cùng thuận lợi.
Từ Thanh Đào còn tưởng rằng, với tính cách của Ngô Thế Mậu, khả năng cao là sẽ làm khó cô lúc phỏng vấn.
Nhưng ngược lại là, ngoại trừ hơi đanh thép ra thì trong lúc phỏng vấn, đúng là không có gì mà bác Ngô Thế Mậu không nói.
Tiến hành xong trình tự phỏng vấn là đến thời gian phỏng vấn tự do.
Thời gian này thường là do phóng viên tự phát huy, tương đương với nội dung của một cuộc trò chuyện.
Thông thường phóng viên sẽ nhắc đến vài chuyện liên quan đến cuộc sống đời tư của đối tượng phỏng vấn.
Nhưng trước khi đến Từ Thanh Đào đã điều tra rõ ràng hết, Ngô Thế Mậu không thích người khác hỏi về cuộc sống đời tư của ông ấy cho lắm.
Cô lễ phép không hỏi đến, chỉ có một thắc mắc nhỏ cứ xoay mãi trong lòng, cô có hơi không hiểu.
Do dự một lúc, Từ Thanh Đào mới mở miệng: “Thầy Ngô, mạo muội hỏi thầy một câu, em muốn biết mấy năm nay thầy rất ít khi tiếp nhận phỏng vấn, tại sao lần này lại chọn đồng ý gặp mặt em ạ?”
Thật ra, sau khi hỏi xong, Từ Thanh Đào cũng không nghĩ đến việc mình sẽ nhận được câu trả lời từ Ngô Thế Mậu.
Kết quả là, không ngờ ông ấy uống ngụm trà, đặt nhẹ tách trà lên bàn, giọng già nua ấm áp: “Bởi vì em là người duy nhất gửi ba mươi hai email cho tôi. Hơn nữa, nội dung và bản thảo của mỗi lần đều hoàn thiện tốt hơn lần trước.”
“Thái độ và nghị lực của em làm tôi rất muốn gặp em, xem rốt cuộc em là phóng viên thế nào.”
Từ Thanh Đào không ngờ là vì lý do này, hơi ngây người ra.
May là cô nhanh chóng hoàn hồn lại, chọn thêm vài chủ đề nhẹ nhàng rồi thuận lợi kết thúc buổi phỏng vấn.
Chỉ là, không ngờ lúc rời đi thì lại gặp được người quen.
Cô vừa đứng dậy từ sô pha thì đã trông thấy cửa lớn phòng làm việc bị đẩy ra.
Người đến là một phụ nữ trung niên với phong độ và dáng vẻ thướt tha, dù đã có tuổi, trên mặt đã có vài nếp nhăn nhưng vẫn có thể nhìn ra tư thái và khuôn mặt xinh đẹp.
Đã nhiều năm không gặp, khi Từ Thanh Đào thấy bà ấy, suýt thì cô đã nhận không ra.
Hồ Tiểu Xuân đánh giá cô một chút, hơi ngạc nhiên và mừng rỡ mà hỏi: “Em là Từ Thanh Đào à?”
Tảng đá lớn trong lòng Từ Thanh Đào rơi xuống, cũng mừng rỡ đáp lời: “Cô Hồ.”
“Ái chà, không ngờ có thể gặp lại em.” Vẻ mặt bất ngờ của Hồ Tiểu Xuân đã gợi sự chú ý của Ngô Thế Mậu, ông ấy hỏi: “Hai người quen nhau?”
“Quen nhau chứ.” Hồ Tiểu Xuân đáp: “Lúc trước tôi đã từng nhắc với ông rồi đấy, nói việc tôi hối hận nhất cuộc đời này là lúc trẻ tuổi không thể bắt được hạt giống vũ đạo duy nhất này, là em ấy đấy.”
Không ngờ Hồ Tiểu Xuân còn nhớ mình, thậm chí còn từng nhắc đến tên mình với người khác, Từ Thanh Đào thấy nghèn nghẹn.
Nhưng, càng bất ngờ hơn là, Hồ Tiểu Xuân và Ngô Thế Mậu lại là bạn bè của nhau.
Dường như, đến bây giờ Hồ Tiểu Xuân vẫn còn thấy tiếc nuối, thấy Từ Thanh Đào bây giờ là bà ấy đã biết rằng, có thể là cô đã không còn múa từ lâu lắm rồi.
Cụ thể nguyên nhân do đâu, âu cũng là chuyện riêng nhà người ta. Không hiểu sao bà ấy đột nhiên nhớ lại cuộc gọi mà Trình Gia Di gọi cho mình vào ngày biểu diễn, nói rằng Từ Thanh Đào sốt cao không đến được, nhờ cô ta nhảy chính giúp, tuy trong lòng vẫn có những suy đoán riêng, nhưng bà ấy vẫn chọn không nói ra.
Chỉ nghe nói cô là cô bé đáng thương sống nương nhờ nhà người thân.
Bao nhiêu chuyện giữa người và người, chẳng phải cũng chỉ có bấy nhiêu việc xấu xa thôi sao?
Chỉ là, đáng tiếc thay cho tài năng của con bé.
Nhưng mà, cũng may mắn thay, hình như con bé vẫn đang tỏa sáng lấp lánh trong lĩnh vực hiện giờ của mình.
Hồ Tiểu Xuân đổi chủ đề, giọng ấm áp bảo: “Giờ em đang là phóng viên à?”
Từ Thanh Đào gật đầu: “Vâng ạ. Lúc thi đại học em đã chọn khoa Tài chính, sau khi tốt nghiệp thì em đã đi làm phóng viên ạ.”
Hồ Tiểu Xuân cười: “Còn tưởng các em từ khoa Tài chính ra thì đều sẽ đi làm đầu tư mạo hiểm hay ngân hàng cơ chứ, con gái làm phóng viên chắc là phải chịu khổ được rồi.”
Như thể là thấy hơi kinh ngạc, bà ấy thuận miệng hỏi: “Sao lại chọn làm phóng viên?”
Thật ra, đi đầu tư ngân hàng hoặc đi làm các thứ như chứng khoán, năm ấy Từ Thanh Đào từng nghĩ đến hết rồi.
Dù sao, chắc chắn ngồi trong phòng làm việc sẽ nhẹ nhàng hơn là cầm bút ghi âm chạy nơi trời Nam đất Bắc.
Năm ấy, tốt nghiệp rồi đi phỏng vấn làm phóng viên, hình như cũng là một quyết định nông nổi.
Từ Thanh Đào học một lượt từ đại học lên thạc sĩ, ngày tốt nghiệp hôm ấy, Tạ Sênh đã trèo bò lăn lộn trong giới giải trí được hai năm.
Lúc chọn công việc, Từ Thanh Đào không có quá nhiều áp lực, âu cũng là nhờ có trình độ học vấn thạc sĩ của đại học Vân Kinh, nó đã hỗ trợ cô khá nhiều, cộng thêm việc, bắt đầu từ năm ba trở đi, hè năm nào cô cũng thực tập công việc ở ngân hàng chứng khoán, vậy nên, khi vừa tốt nghiệp, có vô số doanh nghiệp nổi tiếng chìa cành ô liu về phía cô.
Tạ Sênh nhìn thông báo phỏng vấn trước mặt, đúng là hoa hết cả mắt, quay đầu hỏi cô: “Đào Tử, cậu chưa nghĩ kỹ thử xem cậu muốn đi đâu à? Nhiều công ty như thế cơ mà, hay là chọn đại một chỗ đi, một năm được mười sáu tháng lương lận, ngưỡng mộ quá.”
Lại như nhớ ra gì đó: “Hay là cậu đến công ty của Tống Gia Mộc? Không phải cậu học khoa tài chính vì anh ta à?”
Từ Thanh Đào nghe thấy câu này thì đơ người ra: “Hả?”
Tạ Sênh nói: “Lần trước tớ nghe Tống Gia Mộc bảo, cậu vì học chung trường đại học với anh ta mà từ bỏ cả vũ đạo. Má, đừng nói là do anh ta bốc phét trước mặt bạn học đấy nhé?”
Bình tâm lại mà nói, quả thật việc có bạn gái là hoa khôi của khoa Tài chính cũng là một loại vốn để khoe khoang, trong xã hội nhỏ như đại học, đây là một cách để thể hiện thân phận và địa vị.
Từ Thanh Đào khẽ cười, không quan tâm đến nó.
Cô chỉ lướt điện thoại, sàng lọc từng nơi, từng nơi tạp chí tài chính.
Thấy giao diện của cô, Tạ Sênh khó hiểu: “Cậu muốn làm phóng viên thật hả? Cực lắm đấy.”
Cô ấy đang lấy bản thân mình ra để thuyết phục người khác, làm phóng viên giải trí đã sắp mệt xỉu rồi, huống chi là phóng viên tài chính.
“Muốn thử thứ khác biệt chút.”
Tạ Sênh cũng không biết cô có nghe vào tai hay không, tự ở đó mà nói: “Nhưng tớ tôn trọng quyết định của cậu. Thật ra làm phóng viên tài chính rất tốt, tớ thấy những phóng viên nổi tiếng đều bay khắp nơi trên thế giới, còn được đi nước ngoài phỏng vấn những sếp lớn đấy!”
Nghe thấy hai chữ nước ngoài, ngón tay Từ Thanh Đào thoáng dừng lại trên màn hình.
Hình như, chỉ là một suy nghĩ thoáng qua.
Thật ra, ngay cả cô cũng không rõ, lúc đầu tại sao mình lại chọn làm phóng viên.
Có lẽ là…
Hy vọng có thể gặp được bạn học cũ nhiều năm không gặp nào đó, trong một bữa tiệc rượu, trong một hội nghị thượng đỉnh nào đó.
Có thể thản nhiên.
Mà nói ra câu “lâu rồi không gặp”.
Cậu khỏe không.
Dù cho chỉ là bạn học, cũng có thể hỏi một câu.
Mấy năm qua, cậu sống tốt không?
…
Nháy mắt đã đến cuối tháng tám.
Cực khổ hết vài tuần, cuối cùng cũng đã hoàn chỉnh bản phỏng vấn của Ngô Thế Mậu.
Sau khi gửi cho chủ biên, đối phương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hiếm khi thấy.
Trong buổi họp sớm thứ hai ngay hôm sau, chủ biên tiện thể tuyên bố luôn bìa phỏng vấn nhân vật của bìa báo nửa năm đầu.
Lúc tuyên bố, mọi người tâm phục khẩu phục.
Không lẽ khó khăn lắm mới phỏng vấn xong Ngô Thế Mậu, mà sau đó lại cho ông ấy vào một góc hay sao?!
Vậy thì sau này tòa soạn của bọn họ cũng không cần lăn lộn trong giới tài chính làm gì nữa.
Chỉ là, lúc nhìn sang Từ Thanh Đào, ánh mắt mọi người đã thay đổi.
Bỗng có cảm giác “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát”.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thái độ khẳng định trước năng lực nghiệp vụ của Từ Thanh Đào.
Cuộc họp tuần vừa kết thúc, Laura đã đến phòng làm việc chủ biên làm ầm ĩ một trận.
Bìa chính của tháng bảy cho Từ Thanh Đào thì cũng đành thôi đi, nhưng tại sao trang bìa của nửa năm đầu còn phải giao cho cô?
Cãi nhau rồi mới biết, thì ra, vốn dĩ Laura làm bìa chính của tháng tám, kết quả là, vì Ngô Thế Mậu nên chủ biên muốn trực tiếp kết hợp bìa của tháng tám và nửa năm đầu lại luôn, thế nên bìa chính vốn thuộc Laura lại biến thành của Từ Thanh Đào.
Liên tiếp hai lần bị người ta lấy mất cơ hội.
Dù Laura có là người bùn thì cũng phải bực bội.
Phòng làm việc chủ biên khá gần với bộ phận quốc tế.
Sau khi Laura ầm ĩ xong, vẻ mặt Nghiêm Linh khó coi.
Người dưới trướng chị ấy đi cãi nhau, cuối cùng, tất nhiên chủ biên vẫn tính sổ trên đầu chị ấy.
Đúng là người ta có thể nghe rõ mồn một động tĩnh trong phòng làm việc, giọng nói chủ biên rất nhẹ nhàng, nhưng cổ họng Laura thì rống to đến nỗi mọi người đều chấn động lỗ tai.
“Tôi không phục đấy, mắc gì tháng bảy và bìa nửa đầu năm đều giao cho cô ta, dựa vào việc cô ta là bà chủ Hằng Gia sao??”
Thậm chí, càng nghĩ càng bực.
Nếu cô không có thân phận bà chủ Hằng Gia, dựa vào đâu mà Ngô Thế Mậu không thèm tiếp nhận phỏng vấn của mọi người, chỉ nhận mỗi phỏng vấn của cô?! Đây không phải đi cửa sau thì là gì?! Sao có thể tính là dựa vào bản lĩnh cho được?!
Nói xong câu này thì cũng không thay đổi được sự thật đã định trong công việc.
Lúc Laura ra khỏi cửa vành mắt đỏ hoe, đi thẳng về vị trí làm việc.
Lúc nãy la lớn như vậy, ngay trước mặt Từ Thanh Đào, mọi người đều có thể nghe thấy, đúng là không thèm nể mặt cô chút nào.
Từ Thanh Đào đã trong môi trường công sở mấy tháng nay, không còn là người mới có thể tùy tiện để người ta nhào nặn như trước nữa, đã bị mất mặt như vậy thì tất nhiên là cô không thể bấm bụng chịu đựng.
Laura bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, vẫn còn bực trong lòng, thuận miệng nói: “Nhìn tôi làm gì? Không lẽ khi nãy, lúc ở trong phòng làm việc của chủ biên, tôi đã nói sai gì à?”
Xem ra là cô ta cũng biết cách âm không tốt.
Mới cố ý rống lên để mọi người nghe thấy.
Từ Thanh Đào cũng chẳng thèm phí lời với cô ta làm gì, trực tiếp đi thẳng vào điểm chính: “Thứ nhất, phỏng vấn của thầy Ngô Thế Mậu là do tôi dùng sự nỗ lực của mình mà giành được, nếu cô cảm thấy cô cũng được, thế thì cô tự đi mà thử đi, chắc email của thầy Ngô không chặn cô đâu nhỉ?”
“Cô!” Câu cuối cùng của cô khiến Laura tức đến nỗi mặt đỏ gay.
Tiếp đó, Từ Thanh Đào mới thong thả ung dung nói tiếp: “Thứ hai, nếu tôi thật sự dùng thân phận bà chủ Hằng Gia để ức hiếp cô, cô cảm thấy sau hôm nay, sau khi cô đắc tội với tôi thì cô còn có thể lăn lộn trong giới này được nữa không?”
Đúng là câu này có sức uy hiếp thật.
Cuối cùng thì Laura cũng đã tìm lại được một chút lý trí sau khi bị cơn phẫn nộ xộc thẳng lên đầu, sắc mặt cũng chuyển từ đỏ sang trắng, toàn thân cứng đơ mà ngồi vào vị trí của mình, không phản bác lại bất kỳ câu nào nữa.
Nhưng, về sau, cô ta càng nghĩ càng thấy tức.
Thế là thẳng tay làm mờ công ty và nghề nghiệp của mình, gửi câu chuyện đồng nghiệp cực phẩm của tôi đến Weibo, bấy giờ cơn tức giận trong lòng mới vơi đi ít nhiều.
–
Từ Thanh Đào chẳng hề để chuyện cãi nhau với Laura trong lòng.
Từ sau khi làm video giảng giải đầu tiên và nhận được số liệu phản hồi tích cực, sau khi kết thúc phỏng vấn của Ngô Thế Mậu, Từ Thanh Đào lại nhanh chóng tiếp tục chuẩn bị video giảng giải thứ hai.
Lần này là đề tài lừa gạt đầu tư.
Lúc quay video, Từ Thanh Đào đã chọn đủ ba bộ, mặc thử cả nửa ngày trời, không biết sao cô bỗng nhớ đến chuyện lần trước Trần Thời Dữ nói cổ áo cô quá thấp.
Đừng nói Thời Tiểu Dữ là người cổ lỗ sĩ sống ở triều Thanh được người ta đào lên đấy nhé.
Còn quan tâm chuyện nhỏ nhặt như cổ áo cô thấp, đồ người ta thiết kế như vậy mà, được không! T.T!
Đàn ông xấu xa không có mắt nhìn thẩm mỹ.
Nhưng, nói thì nói vậy thôi, cuối cùng, tới lúc quay video.
Từ Thanh Đào bỗng chọn một chiếc áo sơ mi trắng ngay ngắn nề nếp, sau đó cái đến tận nút cao nhất của cổ áo.
Có lẽ do mấy ngày nay anh rất bận.
Dù rằng lần nào Từ Thanh Đào tìm anh trên WeChat thì anh đều trả lời lại ngay, nhưng giọng điệu nghe hơi mệt mỏi.
Lúc trước khi mới kết hôn, Từ Thanh Đào hận không thể làm phiền anh trên WeChat cả ngày.
Bây giờ không biết sao cô không dám làm thế nữa, sợ anh đã đủ bận trong công việc rồi mà mình vẫn còn gây thêm phiền phức cho anh.
Sóng yên biển lặng qua được mấy ngày, Từ Thanh Đào cứ thế mà đi làm rồi tan làm bình thường.
Chờ sáng hôm nào đó cô chợt nhận ra, dường như cô đã qua những ngày tháng cô mong muốn hồi còn đi học.
Những năm tháng dây dưa với Tống Gia Mộc như đã là chuyện của kiếp trước.
Chỉ tiếc thay, là người thì không nên suy nghĩ lung tung, có lúc nghĩ việc tốt thì không linh nhưng việc xấu thì lại linh.
Sáng mới cảm thán mình sống cuộc sống quá thoải mái, đến trưa, lúc đi ngang phòng trà thì lại nghe thấy Laura đang bàn tán với bạn bè, nghe được tin tức về Trình Gia Di – người đã lâu không thấy.
“Đúng là dạo này tớ xui xẻo quá, công việc cũng xui, theo đuổi thần tượng cũng đen đủi nốt!”
“Cậu biết không, hình như sân khấu kịch An Hạ diễn chính kia không thể chiếu được nữa, tớ đã đặt trước hết rồi, nhưng bây giờ lại nói với tớ bị rút vốn, cạn lời quá đi mất.”
Sân khấu kịch của An Hạ bị rút vốn?
Từ Thanh Đào nghe được từ khóa quan trọng, cô ngây người một hồi.
Sân kịch của An Hạ, không phải là bộ “Đáy biển” Trình Gia Di chuẩn bị để tôn vinh bộ “Đứa con của biển” sao, quãng thời gian trước còn có tiền mua hot search cơ mà, sao bây giờ lại bị rút vốn?
Sân khấu kịch không so được với phim điện ảnh, có cả đống ông chủ chờ đầu tư.
Làm một sân khấu kịch tốt, muốn kéo đầu tư còn khó hơn lên trời, dù là Trình Gia Di thì lúc trước cũng phải nhờ vào quan hệ của Tống Gia Mộc, cộng thêm con đường “đạo diễn tiên nữ sân khấu kịch” của cô ta, chủ đầu tư cũng chịu dùng một vài sân khấu kịch để dát vàng lên mặt mình.
Trình Gia Di có độ nổi tiếng, có người chống lưng, còn có thêm nghệ sĩ lưu lượng sao tử vi 2023 – An Hạ, đang diễn tập ngon lành mà sao bỗng dưng lại xảy ra chuyện?
Do Trình Gia Di cứ ba ngày hai bữa lại mua hot search cho sân khấu kịch của mình.
Từ Thanh Đào nhắm mắt làm ngơ, đã lâu lắm rồi không mở Weibo ra.
Hôm nay vừa mở ra đã thấy tiêu đề NO.1 hot search bảng giải trí.
Chính là sân khấu kịch “Đáy biển” của An Hạ bị rút vốn.
Cô không mở hot search này ra.
Mà tim cứ nhảy cẫng lên.
Lịch sử trò chuyện cách đây không lâu với Tạ Sênh cứ thế lại hiện ra ngay trước mắt cô.
Một suy đoán không thực tế cũng nhảy ra theo.
… Đừng nói là Trần Thời Dữ làm nhé?
Nghĩ lại thì cô vẫn thấy không có khả năng này.
Đang yên đang lành mà tự dưng Trần Thời Dữ lại chạy đi phong sát sân khấu kịch của người ta làm gì?
Cũng đâu thể vì cô nhỉ?
Mặc dù lúc thấy Trình Gia Di trưng vẻ mặt trà xanh miệng nói muốn tôn “Đứa con của biển” lên, đúng là cô thấy hơi buồn nôn, dẫn đến mấy hôm ấy tâm trạng không được tốt.
Nhưng chỉ cần Trình Gia Di không xuất hiện trước mặt cô.
Thì cô cũng thấy không sao cả, cũng đâu thể tự dưng cầm cây đi đánh chó bên đường được.
Có vài chuyện không nghĩ thì thôi, mà một khi đã nghĩ tới thì càng chắc chắn.
Từ Thanh Đào cũng không nhịn được nữa, cô bèn mở WeChat với Trần Thời Dữ ra.
[.]Lần này, không chờ bên kia trả lời ngay.
Từ Thanh Đào đã tiếp tục lên tiếng: [Lúc nãy thấy hot search, hình như người ta bảo sân khấu kịch của Trình Gia Di bị rút vốn hết rồi.]
Trần Thời Dữ: [Sao vậy?]
Hình như không hay gì cả.
Thoáng cái, Từ Thanh Đào lại có cảm giác mình đang ảo tưởng sức mạnh!!
[À, ừ.] [Không có gì.]Xấu hổ đến nỗi cô chỉ muốn chui xuống đất ngay, kéo lại một chút tôn nghiêm của mình:
[Chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ, đang yên đang lành, không biết sao lại bị rút vốn nữa] [Tò mò. jpg]Trần Thời Dữ cũng trả lời rất nhanh.
Chỉ nhìn vài chữ này thôi là đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thờ ơ của anh: [Không biết.]
Qua vài giây nữa, anh mới chậm rãi trả lời, như vô tình mà đoán mò:
“Chắc là có người đang trút giận giúp vợ nhỉ.”