Tôi biết là tôi sẽ làm mà. Theo nguyên tác thì tôi đã làm điều ấy. Và bông hoa vinh quang đó…
“Đừng có nói chuyện với ta trong khi ta đang dùng bữa.”
“Gì? Ta chỉ mới hỏi có một lần thôi mà.”
“Ngài không nghĩ là ngài sẽ giành chức vô địch vào năm nay phải không? Ngài không muốn Phu nhân thấy được bộ dạng xấu hổ của mình chứ gì? Chậc, chậc, cái tên khốn xấu xa này.”
“Đúng đấy! Ngài thắng giải đấu năm ngoái chỉ là nhờ may mắn thôi. Ngài nghĩ thể đúng không?”
Tại sao họ lại cứ muốn chọc điên chồng tôi vậy? Aa, chiến quá, chiến quá đi mất.
“Thật sự đấy, rác rưởi quá mà? Đùa kiểu gì…”
“Nghe nói Đức Hồng y Valentino sẽ đến dự lễ hội này đấy.”
Tất cả mọi thứ chìm vào im lặng khi ai đó nói câu này.
Hiệp sĩ đeo miếng che mắt là người đã tạo ra sự im lặng khó xử này, giống như có người vừa tạt một gáo nước lạnh vào ngài ấy vậy. Ngài ấy cũng bối rối về sự im lặng đột ngột.
“Gì? Các ngài không biết à? Đâu có phải là lũ ngu đâu. Đúng không, thưa Phu nhân?”
“Ta cũng đã nghe nói anh ấy sẽ tham dự.” Tôi thản nhiên đáp, nhưng thật ra là đang toát hết cả mồ hôi.
Tôi không muốn phải nói về anh mình trước mặt chồng tôi một tý nào cả.
Tại sao hôm nay mọi người cứ để ý đến Cesare thế? Tôi không thích như thế.
Ngay từ đầu Lorenzo đã hát cái bài hát đó cho tôi nghe, thì sẽ chẳng có chuyện những người này không biết tai tiếng của anh em chúng tôi.
Ngay cả Izek cũng phải nghe được ít nhất một lần rồi. Tin hay không thì tuỳ. Như vậy thì chỉ phiền đến tôi thêm thôi. Tôi cũng đã có tai tiếng rồi mà…
“Hay lắm.Xin Phu nhân hãy bảo ngài ấy chửi cái thằng chó đẻ nghĩ chỉ mình mình là người tốt này đi.”
“Ahaha, nhưng chồng tôi thực sự rất tốt mà.”
Tất cả lại bị kẹt cứng trong bầu không khí yên lặng khác với khi nãy. Tiếng ai đó bị bóp nghẹt vang lên yếu ớt.
Châc chậc. Đó là lý do vì sao các ngài không nên nhắc tới Cesare.
Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của Izek đang dán vào mình, vậy nên, tôi cười toe toét, không quên vai diễn làm fan cuồng của anh.
Tôi nên làm gì đây? Tôi nhét một miếng thịt cừu và cải bắp vào miệng và ra sức nhai nó.
Giả vờ đang ăn ngon đi nào. Haa, lại chuẩn bị đau bụng nữa rồi.
“Em thấy thế nào về hạ nữ mới?”
Miếng thịt cừu trôi tuột xuống họng tôi.
Tôi chậm rãi mở mắt nhìn khuôn mặt vô cảm của Izek.
“Em ưng cô bé lắm. Cảm ơn ngài.”
“Thật đáng mừng vì cô gái đó hữu dụng hơn ta nghĩ.”
“Cô ấy rất nhanh nhẹn và làm mọi việc khá tốt.”
“Em còn cần gì nữa không?”
“Dạ?”
“Em còn cần gì nữa không? Bất cứ thứ gì em muốn.”
Câu hỏi gì đây? Bẫy à?
Tôi ngập ngừng một lát, rồi quyết định tuỳ cơ ứng biến bằng vai diễn của mình. Mắt tôi mở to, hai tay chồng vào cằm đẻ lên mặt bàn.
“Ngài đó.”
Tiếng gió thổi qua rõ mồn một.
Mọi người ngồi ở bàn, bao gồm cả Izek, thẫn thờ nhìn tôi. Tôi khẽ hạ tay xuống và uống nốt nửa cốc sữa bò Yak còn lại.
Eo, tôi nghĩ mình hơi quá rồi. Chẳng hiểu sao tôi lại làm như vậy…
“Ta – Ta sẽ làm thêm giờ.”
“Ta cũng vậy. Bữa ăn ngon lắm.”
“Vậy thì, hẹn lần sau, thưa Phu nhân..”
Những hiệp sĩ rời đi cùng đôi găng sắt trông có vẻ giận dữ mà không biết vì sao.
Họ bỏ tôi lại một mình với người chồng lạnh lùng này. Cứu tôi với!
“Điều đó dường như là phù hợp nhất với sở thích của em.”
“….”
“Sao em không uống cả cốc này nữa?”
Tôi nốc hết cốc sữa chỉ là vì xấu hổ thôi.
Nước mắt lưng tròng, tôi tu sạch cốc sữa của anh. Chuyện vô ích này đang gϊếŧ chết tôi.
“Ta đoán rằng em vẫn gặp khó khăn trong việc làm quen với những món ăn phương Bắc.”
“Không phải là do em kén ăn…”
“Không cần quá vội.”
Izek búng tay một cái. Ngay sau đó, những người phục vụ đứng chờ sẵn ở gần đó tiến đến, dọn bát đĩa và thức ăn thừa, rồi mang những khay trảng miệng lên.
Bánh mousse chocolate, bánh macaron chocolate và pudding chocolate phủ kem cỡ đại… Tại sao tất cả đều là chocolate vậy?
“Em không biết là ngài thích chocolate đó.”
“Ta không ăn gì khác ngoài sacred chocolate*.”
*Sacred chocolate: Mình cũng không biết dịch là gì, nhưng loại chocolate này theo mình tìm hiểu thì là chocolate thô, thuần chay và nguyên chất, xay trực tiếp từ hạt cocoa.
Sacred chocolate. Là loại chocolate Hershey nào vậy?
“Vị của sacred chocolate như nào ạ?
“Giống vị khoai tây nghiền.”
“Ngài thích khoai tây nghiền ạ?”
“Vào giữa đông, bọn ta thường dự trữ khoai tây trong cả tuần. Cũng không tệ.”
Tôi hỏi anh chỉ để trêu chọc một chút, nhưng không ngờ anh lại thành thật nhưu thế. Anh bị làm sao vậy? Không thể quen nổi.
Tôi đưa một miếng pudding chocolate lớn vào miệng.
Có lẽ bụng tôi sẽ quặn lên, nhưng tôi vẫn phải giả vờ thưởng thức các món này. Izek uống một hớp trà, nhìn tôi ăn từng miếng pudding.
Con ngươi đỏ rực của anh gần như chuyển sang màu hồng nhạt bởi ánh nắng mặt trời.
Tại sao họ không tò mò về bất cứ điều gì nữa? Ví dụ như tôi và những quái vật đã làm gì sau khi bỏ trốn khỏi nhà, tôi đã gặp ai chưa, có thật là tôi không nhận thức được tình trạng của mình không, và còn nhiều hơn nữa…
Và về những gì tôi đã nói với Tổng giám mục trước khi đến đây, về chuyện Cesare sẽ đến.
Tôi tưởng sẽ có rất nhiều câu hỏi dành cho tôi, nhưng từ nãy đến giời anh chẳng hỏi câu nào.
“Mấy ngày nay trời đẹp quá. Em cứ nghĩ là thời tiết sẽ rất lạnh chứ…”
“Cái gì ở đây cũng ngẫu nhiên hết.”
Aha, vậy sao? Thế tại sao trông ngài khó chịu thế?
“N – Nhân tiện. Tối nay, chúng ta.. À không, chúng ta có thể…..”
“Em cứ khoẻ lại đã, còn lại thì chúng ta sẽ bàn sau.”
Anh kiêu ngại khiển trách tôi.
Anh chỉ viện được lý do này thôi à?
“Nhưng giờ em đã khoẻ hơn rồi mà.”
“Đừng quá sức.”
“Không quá đây ạ! Em thậm chí còn có thể bay vòng quanh ngài luôn đó, ngài có muốn xem thử….”
Keng.
Tôi chỉ cố chứng minh rằng tôi khoẻ như nào.
Nhưng có lẽ là vì tôi hơi quá khích một chút, tôi đập thìa xuống bàn và bật dậy. Chiếc bàn rung lên làm cái ly mà Izek vừa đặt xuống sóng sánh tràn ra ngoài.
Rượu bắn tung toé lên mu bàn tay của anh ấy.