“Quyền lực của ta – võ công của ta – địa vị của ta…” Giọng nói Quân Thư Ảnh run rẩy mang theo chút điên cuồng. “Cuối cùng ngay cả Cao Phóng của ta cũng phải mất mạng.”
Sở Phi Dương đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới liền cuống quít thối lui. Không có Sở Phi Dương chống đỡ, Quân Thư Ảnh lại ngã vào trong nước. Sở Phi Dương chỉ có thể tiếp tục tiến lên nâng y dậy, đưa tay ngăn thanh chủy thủ sắc bén đang đâm tới. Sở Phi Dương không khỏi thấy may mắn khi sáng nay Thanh Lang đã thu hết ám khí độc dược trên người Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh không quan tâm giãy giụa đứng lên, đôi mắt xung huyết đỏ ngầu, cũng không nghĩ đến việc ở quá gần sẽ không thể thi triển chiêu thức được, chỉ biết tấn công điên cuồng.
Sở Phi Dương một bên phải tránh sự công kích của y, mặt khác phải cẩn thận chống đỡ không cho hắn lại ngã vào nước. Cái bụng mềm mại phồng lên của Quân Thư Ảnh đụng vào hắn càng khiến hắn thêm khẩn trương vạn phần. Sở Phi Dương cố hết sức chậm rãi đứng lên.
“Quân Thư Ảnh! Ngươi sao lại phát điên! Thanh tỉnh chút đi!” Sở Phi Dương hét lớn.
Quân Thư Ảnh không trả lời, thanh chủy thủ trên tay không khắc nào ngừng tấn công. Mỗi một chiêu y xuất ra đều tàn nhẫn trí mạng, hận không thể đem Sở Phi Dương chặt thành trăm mảnh. Mỗi một chiêu của y đều đánh vào tâm trí Sở Phi Dương, khiến hắn cảm thấy đau đớn khôn cùng.
Cuối cùng Sở Phi Dương không né tránh nữa, thanh chủy thủ cắm thẳng vào vai trái hắn. Hắn chỉ dang tay gắt gao ôm lấy Quân Thư Ảnh, gắt gao chế trụ động tác của y.
“Đừng động nữa.” Sở Phi Dương nghiến răng nghiến lợi nói. Hình ảnh mấy tháng qua sống chung với nhau hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn không biết từ bao giờ, hận ý của Quân Thư Ảnh đối với hắn khiến hắn khó có thể chịu được. Mỗi một đao yếu hại của Quân Thư Ảnh cũng giống như đâm thẳng vào tim hắn, so với việc cơ thể bị đao chém còn đau đớn khó chịu gấp trăm lần.
Quân Thư Ảnh hạ một đao này bị Sở Phi Dương dùng nội lực hút lại không thể rút ra, y liền cầm chuôi thanh chủy thủ cố sức đâm vào sâu hơn.Sở Phi Dương nhắm mắt hét một tiếng, bắt lấy tay Quân Thư Ảnh, dùng sức rút thanh chủy thủ ra. Một dòng máu ấm áp phun lên mặt Quân Thư Ảnh.
Sở Phi Dương đoạt lấy thanh chủy thủ ném vào nước. Hắn nâng mặt Quân Thư Ảnh, đưa tay cố lau vết máu trên mặt y, lại khiến chúng trở thành một đường đỏ tươi. Đầu ngón tay đưa đến bờ môi Quân Thư Ảnh, hung hăng đụng chạm.
“Lòng ngươi quả thực hận ta đến thế sao? Không, chỉ là do ngươi đang tẩu hỏa nhập ma.” Thanh âm Sở Phi Dương khàn khàn, hắn chua xót nói: “Ngươi chán ghét ta lắm sao?”
Thanh âm Sở Phi Dương biến mất khi môi hắn chạm vào môi Quân Thư Ảnh.
Thần trí Quân Thư Ảnh còn đang không rõ ràng, động tác điên cuồng không còn lý trí. Y không tự hỏi vì sao Sở Phi Dương lại hôn hắn, chỉ bài xích không cho Sở Phi Dương tới gần. Quân Thư Ảnh vung vẩy hai tay muốn giằng ra, hung tợn lắc đầu tránh né Sở Phi Dương, gương mặt lộ rõ sự chán ghét.
Sở Phi Dương cũng nổi giận. Hắn dùng tay trái bắt lấy hai tay Quân Thư Ảnh xoay ngược ra sau, không cho tránh động nữa. Tay phải đặt sau đầu Quân Thư Ảnh, hung hăn hôn môi y.
Quân Thư Ảnh cũng hung hăn mở to mắt nhìn hắn. Khoảng cách quá gần khiến Sở Phi Dương càng thấy rõ hận ý, chán ghét, sự điên cuồng trong đôi mắt đó. Sở Phi Dương thống khổ nhắm mắt lại, đưa môi hôn lên mặt Quân Thư Ảnh khiến y bất đắc dĩ phải nhắm mắt lại. Đầu lưỡi vươn đến hàng mi Quân Thư Ảnh, trượt xuống mũi rồi dừng lại bên môi, muốn buộc y mở đôi môi đang mím chặt.
Quân Thư Ảnh há mồm cắn, nhưng Sở Phi Dương đã nhanh tay nắm dưới cằm y, khiến y bất đắc dĩ cho phép đầu lưỡi bá đạo xâm nhập vào lộng động trong miệng mình.
Quân Thư Ảnh lại mở mắt nhìn thẳng vào mắt Sở Phi Dương. Hắn chỉ có thể nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy ánh mắt khiến hắn đau lòng kia.
Tay trái Sở Phi Dương buông lỏng Quân Thư Ảnh, nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của y. Hắn nâng thân thể yếu đuối của y, tiếp tục truyền nội lực vào. Gương mặt Quân Thư Ảnh dựa vào ngực Sở Phi Dương, hắn vươn tay nâng mặt y lên. Chỉ khi mê man y mới nhu hòa như vậy. Không nét châm chọc khiêu khích, không mưu kế ác độc.
“Ngươi ngoan độc hỗn trước, ngươi tham sống sợ chết, ngươi truy quyền trục lợi. Nhưng đối với ta, ngươi chính là…” Sở Phi Dương thấp giọng thì thầm bên tai Quân Thư Ảnh dù biết y không thể nghe thấy, nhẹ nhàng hôn vào cổ Quân Thư Ảnh.