“Chị Dung, có muốn ăn gì không?”
Lam Thư Dung lười biếng ngáp mấy cái: “Không ăn, chị muốn ngủ ah”
Lâm Tiểu Linh gãi gãi đầu: “Hay là chị đi tắm cái đi rồi hãy ngủ. Để như vậy ngủ sẽ tổn hại đến nhan sắc.”
Vừa nghe đến hai chữ “nhan sắc”, Lam Thư Dung lập tức bật dậy. Nàng rất chú ý đến nhan sắc của mình, tất nhiên là không thể cẩu thả.
Vì vậy nàng nói với Tiểu Linh: “Chị biết rồi, em về trước đi. Chị đi tắm rồi mới ngủ.”
Tiểu Linh mỉm cười ngọt ngào: “Quần áo em đã giúp chị để sẵn rồi.”
“Ngày mai có cảnh quay sớm, chị nhớ dậy đúng giờ nha.”
“Có việc gì thì gọi em.”
Lam Thư Dung bất đắc dĩ xua tay: “Được rồi, chị nhớ rồi. Đừng có lải nhải như bà cụ non nữa.”
Tiểu Linh lúc này mới chịu đóng cửa rời đi.
Chỉ có một mình, Lam Thư Dung trực tiếp đem bộ quần áo trên người cởi ra rồi tùy tiện quăng sang một bên. Sau đó mới giẫm lên sàn nhà đi vào phòng tắm.
Lam Thư Dung cao 1m68, chân dài thẳng tắp, vòng eo tinh tế. Nàng từng khen Phạm Thanh Khê có thân hình hoàn mỹ nhưng thật ra dáng người của nàng so với người kia cũng không kém cạnh là bao.
Vả lại Lam Thư Dung ăn bao nhiêu cũng không mập lên được, điều này vừa hay giúp nàng vừa dễ dàng duy trì vóc dáng, vừa không sợ ảnh hưởng đến sức khỏe do phải nhịn ăn.
Vì phải quay phim liên tục trong 2 tháng nên đoàn làm phim đã sớm bao cả khách sạn này. Phòng của Lam Thư Dung cũng chính là căn phòng tốt nhất, vừa rộng rãi, vừa đầy đủ tiện nghi.
Nàng đem cả cơ thể thả vào bồn tắm, nhắm mắt hưởng thụ. Nốt ruồi son trên ngực trái cũng theo đó mà ẩn hiện trong dòng nước, lúc rõ ràng, khi mờ ảo tạo nên một loại mị hoặc không thể nói thành lời.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Lam Thư Dung mới lần nữa ngả lưng lên giường. Nằm được một lát, giống như nhớ ra chuyện gì đó, Lam Thư Dung liền bò dậy tìm kiếm điện thoại.
Nàng mở ứng dụng nhắn tin lên, thấy một cái chấm đỏ đang yên lặng nằm trên biểu tượng chiếc chuông.
Lam Thư Dung đưa tay bấm vào, quả nhiên Phạm Thanh Khê đã đồng ý kết bạn.
Lam Thư Dung bất giác nở nụ cười. Nàng nằm xuống giường, hai ngón tay cái ở trên bàn phím gõ gõ: [Xin chào!]
Sau đó còn gửi kèm một cái nhãn dán đáng yêu.
Tin nhắn vừa gửi đi Lam Thư Dung liền vùi mặt vào gối, trong lòng cứ cảm thấy nhộn nhạo không biết vì sao. Nàng thật rất muốn biết Phạm Thanh Khê sẽ phản hồi như thế nào. Có phải cũng lạnh nhạt như gương mặt của cô hay không?
Nàng nhắm mắt, nhớ lại từ khoảnh khắc đầu tiên hai người gặp nhau. Thực ra đối với một người uống vào thì quên hết mọi chuyện như nàng thì đó chẳng qua chỉ là một ký ức mơ hồ. Nhưng không hiểu vì sao nó lại khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Trong bóng tối, Lam Thư Dung thử vân vê mấy ngón tay mình. Nàng không thích để móng tay. Bình thường nếu không cần tham gia những sự kiện đặc thù thì mười ngón tay lúc nào cũng được cắt tỉa chỉnh tề, vô cùng sạch sẽ.
Lam Thư Dung thầm nghĩ, rất may là bản thân giữ thói quen này, nếu không thật không dám nghĩ tới.
Nghĩ đến chuyện này, Lam Thư Dung giống như nhớ ra điều gì đó?
Nếu nàng đoán không lầm, có lẽ đó là lần đầu tiên của Phạm Thanh Khê, nếu không xúc cảm không thể nào tốt như vậy.
Lam Thư Dung cười cười, một lát sau thì bắt đầu đỏ mặt, một mình cười đến ngây ngốc.
Nàng sờ soạng tìm kiếm điện thoại đang lẩn trong chăn nệm. Nhìn vào màn hình, vẫn không có bất kỳ tin nhắn phản hồi nào.
Lam Thư Dung bất lực thở dài một cái rồi nhắn thêm một tin: [Thanh Khê ngủ ngon ~]
Sau khi nhắn xong, nàng quăng điện thoại sang một bên rồi ép mình chìm vào giấc ngủ.
Nếu còn không ngủ, ngày mai khó có thể dậy sớm quay phim. Là một diễn viên, nàng vẫn luôn tận hết chức trách của mình.
…
Bên này sở dĩ Phạm Thanh Khê không phản hồi tin nhắn là do bản thân vẫn đang bận đến sứt đầu mẻ trán. Vừa tiếp nhận công việc không bao lâu, trên vai còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết. Hiện giờ cô vẫn còn đang ở công ty với đống hồ sơ chất lên như núi.
Ngồi hơn 12 tiếng đồng hồ, cũng có chút mệt mỏi. Cô đưa tay xoa xoa ấn đường rồi lại nhìn đến đồng hồ.
Đã hơn 10 giờ đêm, đường phố cũng đã bắt đầu thưa thớt. Phạm Thanh Khê cũng ý thức được không thể ở lại thêm, bèn đứng lên xách theo túi xách trở về.
Trước khi đến cửa thang máy, Phạm Thanh Khê kiểm tra điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn của Lam Thư Dung. Chân mày cô khẽ giãn ra. Vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn bỏ điện thoại vào túi mà bước đi.
Để tiện cho việc đi làm, Phạm Thanh Khê mua một căn nhà ở khu Lam Điền, cách công ty chỉ 5 phút lái xe. Nơi này giá thành cũng tương đối cao, an ninh rất tốt.
Bà ngoại cô thì vẫn sống tại nhà cũ ở ngoại ô cùng với người giúp việc, cô dự định mỗi cuối tuần sẽ về đó một lần. Điều kiện là không bận việc gì đột xuất.
Ngồi trên xe, Phạm Thanh Khê có chút miên man. Thời điểm này hôm qua cô đang cùng Lam Thư Dung ở trên giường ôm cùng một chỗ. Phạm Thanh Khê không thể không thừa nhận cô vậy mà lại có phản ứng, vả lại sau đó còn có chút vui vẻ.
Lần nữa nghĩ về câu nói kia của Lam Thư Dung, Phạm Thanh Khê lại lắc đầu: Sao có thể?
Cô đạp ga thật nhẹ, đem cả người và xe biến mất trong màn đêm tĩnh lặng.