Nhìn thấy bộ ngực nhấp nhô lên xuống của người đẹp, Đông Phương Hạ liền tranh thủ cơ hội! Động tác tao nhã duỗi lòng bàn tay ra. Mỉm cười nói: “Xin chào, tôi tên là Bek Ji! Không biết xưng hô với chị gái như nào?”
“Thư Lăng Vy”.
Người đẹp nói tên mình một cách miễn cưỡng.
Đông Phương Hạ nắm lấy bàn tay ngọc của Thư Lăng Vy không muốn buông ra, mẹ kiếp, làn da của chị gái này thật mềm mại. Đông Phương Hạ cười xấu xa, mặc dù không có được địa chỉ, nhưng dù sao cũng lấy được phương thức liên hệ.
Khi Thư Lăng Vy nhìn thấy khóe miệng cười xấu xa của Đông Phương Hạ, lúc này mới nhận ra bản thân bị tên nhóc này lừa! Còn giả bộ ngây thơ, mẹ kiếp.
Tên nhóc này nói đây là lần đầu tiên cậu ta đến Yên Kinh! Lẽ nào cậu ta không phải là người nước Z, nhưng cậu ta là người da vàng. Không đúng, lời của cậu ta tuyệt đối không thể tin, còn cười đùa cợt nhã nữa, một bộ dạng đùa giỡn với đời.
Thư Lăng Vy lại đánh giá Đông Phương Hạ một lần nữa, nhưng phát hiện người đàn ông này thâm sâu khó dò, đặc biệt là đôi mắt đen đó, giống như động không đáy. Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Thư Lăng Vy liền tìm kiếm thông tin “Bek Ji” trong đầu, đáng tiếc, không thu được kết quả gì.
Máy bay hạ cánh an toàn, khi Thư Lăng Vy nhìn thấy phía sau Đông Phương Hạ không biết từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông, thầm ngạc nhiên! Không vì gì khác, chính là bởi vì khí thế của Tây Môn Kiếm quá mạnh.
Đột nhiên, Thư Lăng Vy dừng bước, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn đến bóng lưng của Đông Phương Hạ! Bek Ji, cậu ta nói cậu ta tên Bek Ji, lẽ nào là Bek Ji của nhà họ Bek, Bek Ji mà các sát thủ trên thế giới đều không muốn chọc vào – “Huyết Lang”.
Thư Lăng Vy lắc lắc đầu! Không thể nào, hoặc bọn họ chỉ là cùng tên, Bek Ji là ai, sao có thể đến Yên Kinh chứ. Hơn nữa “Huyết Lang” khiến các sát thủ trên thế giới đau đầu là tên nhóc với đức hạnh này sao! Đó là ác quỷ giết người không chớp mắt đó!
“Chị Lăng Vy, đang nghĩ gì vậy!”
Trong lúc Thư Lăng Vy đang trầm tư suy nghĩ, một giọng nói vang vọng như hoàng oanh ở một bên khác truyền đến, ngay lập tức, một cô gái trẻ khoác lấy tay cô, ánh mắt nhìn đến phương hướng mà Thư Lăng Vy đang nhìn.
Quay đầu lại, khi nhìn thấy là Đông Phương Mịch Ngâm, Thư Lăng Vy đầu tiên là ngớ ra! Sau đó lập tức nghi hoặc hỏi: “Mịch Ngâm, sao lại là em! Diệc Phi đâu?”, nói xong, còn nhìn trái nhìn phải.
“Chị Nam Cung tạm thời có việc, bảo em đến đón chị! Đi thôi, ông nội với những người khác đang đợi”.
“Đến nhà em à…chị thấy…hay là thôi đi!”
“Sao thế, không muốn đi à! Chị Lăng Vy, em biết trong lòng chị đang nghĩ gì, nếu chị đã không muốn đi, em cũng không ép, nhưng đây là ông nội nói, phải nói rõ với các chị”, Đông Phương Mịch Ngâm khoác tay Thư Lăng Vy đi ra ngoài.