(*Mắt thấy mà lòng kinh hoàng)
Ai có kiến thức hiển nhiên hiểu đây là lúc làm tình lưu lại, không kiến thức rất có thể tưởng rằng hôm qua y cùng dã thú triền đấu một đêm.
Suy nghĩ bay bổng đến tình cảnh tàn nhẫn kia đột nhiên cảm thụ được một đạo hàn quang rơi trên người mình, Vương Phục đánh cái rùng mình, hắn lấy lại tinh thần gắn gượng chống đỡ ánh mắt lạnh buốt của Tiêu Chấn Diệp, mới sực nhớ Tiêu Chấn Diệp còn đang chờ mình nói.
Vương Phục chả rảnh lo Tiêu Chấn Diệp có phản ứng gì, nhanh chóng tiếp lời: “Nương nương đây là lần đầu……. lần đầu hầu hạ, đêm qua bệ hạ quá mức…… quá mức dũng mãnh, lại không chuẩn bị thích đáng, chỗ kia của nương nương bị xé rách tương đối nghiêm trọng……”
Vương Phục hết sức rõ ràng sắc mặt Tiêu Chấn Diệp khủng bố cỡ nào, bất quá kiên trì nói tiếp: “Hơn nữa bệ hạ lưu lại trong cơ thể nương nương nguyên…… nguyên dương không được rửa sạch kịp lúc, nên bây giờ mới phát sốt……”
Quả nhiên, Vương Phục vừa dứt lời liền trông thấy sắc mặt Tiêu Chấn Diệp bỗng chốc đen xuống, hắc vân che thành.
Này chẳng những là lần đầu của Mộc Tử Khâm, còn là lần đầu tiên của hắn, tuy rằng hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng hắn không chạm qua bất kì kẻ nào, hắn vì người nọ thủ thân như ngọc cấm dục nhiều năm, thế nên thường xuyên bị hiểu lầm thành “Không được”, mặc dù lời này chả ai dám nói ra.
Lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm, cộng với cửu biệt trùng phùng và người nọ kịch liệt phản khán hoàn toàn khơi dậy dục vọng cuồng bạo làm hắn mất khống chế.
“Trong thân thể nương nương còn lưu lại nguyên dương của bệ hạ, chưa được bệ hạ cho phép hạ quan không dám tự tiện an bài, không biết bệ hạ……”
“Trẫm tự mình tẩy trừ.” Tiêu Chấn Diệp trực tiếp đánh gãy lời Vương Phục.
Nghe vậy, Vương Phục âm thầm thở phào một hơi, may mà bệ hạ đích thân xử lý, dục vọng chiếm hữu của bệ hạ hắn rất hiểu rõ, nếu thật là hắn đến xử trí, cái đầu trên cổ hắn chỉ sợ phải chuyển chỗ.
Chốc lát sau, các cung nhân đã mang nước ấm và dược chuẩn bị chu đáo.
Vương thái y dặn dò việc cần chú ý xong liền cáo lui, Lưu công công cũng đi ra ngoài cửa, rất có nhãn lực mà đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Chấn Diệp và Mộc Tử Khâm hôn mê bất tỉnh tựa vào ngực hắn hai người, Tiêu Chấn Diệp lẳng lặng ngắm người trong lòng chốc lát, sau đó giúp y giải khai y phục, ôm y tiến vào dục dũng.
Vết thương loang lỗ trên thân mình Mộc Tử Khâm đập vào mắt, Tiêu Chấn Diệp chợt nhớ bộ dáng hôm qua người nọ chịu tổn thương, đau lòng cùng hối hận ngập tràn con ngươi hắn, song rất nhanh đã biến mất vô tung.
Đối đãi với người như Mộc Tử Khâm, quyết không thể mềm lòng, phải hoàn toàn chinh phục y, phải cho y cảm nhận đau đớn chân chính, y mới thấy rõ chính mình, mới nhìn thẳng vào mình, chính mình liền có thể lưu giữ trong tâm y dù chỉ chút xíu phân lượng.
Nghĩ kỹ những điều này, Tiêu Chấn Diệp bắt đầu vì Mộc Tử Khâm thanh tẩy, đương khi ngón tay xương khớp rõ ràng chạm vào chỗ Mộc Tử Khâm bị sưng đỏ kia, hô hấp hắn bất chợt dồn dập.
Hắn có chút mất tự nhiên dời mắt đi, nổ lực chế trụ thân thể phản ứng, sau đó dùng đôi tay chưa bao giờ hầu hạ bất luận người nào ngốc vụng tẩy rửa nơi kia của Mộc Tử Khâm.
Động tác mặc dù trúc trắc, lại làm vô cùng nghiêm túc, dụng tâm tỉ mỉ, lực đạo khống chế vừa phải, vừa thanh tẩy sạch sẽ vừa không làm đau đến mỹ nhân say giấc.
Giúp Mộc Tử Khâm xử lý tử tế xong, Tiêu Chấn Diệp nhẹ nhàng ôm y về giường, lấy khăn lông tinh tế lau khô nước dính trên thân y, rồi cẩn dực để y tựa vào trước ngực mình, cầm bình dược Vương thái y để lại vụng về mà phá lệ chuyên chú thượng dược cho y……
Dương quang xuyên qua khung cửa, tà tà chiếu xuống bóng dáng hai người ôm nhau trên giường, phảng phất phủ lên họ một tầm kim quang, tựa như một loại khí chất an nhiên lắng đọng cùng tuế nguyệt……….