“Nghe nói lần này chỉ huy âm nhạc trường chúng ta là một lão sư dạy toán học, thật sự là bất công cho Thâm Tuyết lão sư a, nàng dạy âm nhạc ở trường lâu như vậy, không ngờ hiện tại cuộc thi âm nhạc lại không được lên đài”
“Đúng vậy, bàn về năng lực Thâm Tuyết lão sư tất nhiên vẫn hơn rồi, chỉ là không ngờ lại để cơ hội cho cái lão sư toán học kia. Ta cảm thấy thật kỳ quái, vì sao đám học sinh tham gia hợp tấu lại không hề mở miệng oán hận đâu?”
“Có lẽ là bởi vì vị lão sư kia bộ dạng thật xinh đẹp đi, aiz… Vì sao ai cũng đều chỉ để ý bề ngoài như vậy chứ, nhất là cái đám nam sinh, ngay cả hiệu trưởng cũng thiên vị nàng, rõ ràng năng lực mới là điều quan trọng nha!”
Hữu Lệ nhìn xem sắc mặt của Ngàn Thảo, sau đó liền vác cái ghế dựa xông ra ngoài cửa, Ngàn Thảo ở trong phòng cũng nghe được âm thanh Hữu Lệ rống lên với hai nữ sinh kia: ” Ngàn Thảo lão sư cũng là thừa năng lực, chúng ta không phải bởi vì bộ dáng nàng xinh đẹp mà không ý kiến với phân phó của nhà trường, nếu các ngươi không tin buổi chiều thử đến hội trường luyện tập đi. Tận mắt nhìn thấy Ngàn Thảo lão sư chỉ đạo các ngươi nhất định sẽ tâm phục khẩu phục tài năng của nàng.”
Ngàn Thảo bị lời nói của Hữu Lệ làm cảm động không thôi, cảm giác có người vì mình nói chuyện thật tốt a! Tuy rằng nam nhân ở thế giới này đều là sói nhưng đại đa số nữ nhân vẫn đều là người tốt đi.
Đến thời gian luyện tập, Ngàn Thảo cầm cây gậy chỉ huy đứng ở chính giữa dàn hợp tấu, không biết tại sao nàng cảm giác người hôm nay đến xem nàng đặc biệt nhiều.
Nhìn về đám người ngồi phía đối diện, có chủ nhiệm sắc ma, Tiểu Vân lão sư, ngay cả cái tên Cao Đồ tóc vàng hoe cũng xuất hiện trong đám đông. Còn hàng ghế đầu gần vũ đài nhất thì có một vài người mặc tây trang, có người đeo cà vạt có người không, lại có người mặc sơ mi hoặc là sơmi trắng cùng complet.
Nhìn thấy đám người ăn mặc như vậy, Ngàn Thảo bệnh nghề nghiệp lại tái phát, chính là vừa đi lên sân khấu vừa giở bộ mặt tươi cười nhã nhặn, giả bộ nghiêm trang. Trước kia nàng đã từng lên sân khấu rất nhiều lần, nên khi thấy đám người này ăn mặc như vậy liền cảm giác như đang đứng trước ban giám khảo.
Cảm giác được sự nghiêm túc của Ngàn Thảo, đám học sinh cùng tham gia hợp tấu cũng không hẹn mà tự giác chỉnh đốn lên. Ngàn Thảo vung gậy chỉ huy, tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Đầu tiên là dương cầm độc tấu, rồi đến sáo, saxophone…
Lọn tóc trên vai Ngàn Thảo theo nhịp cử động mà đong đưa, nàng chỉ huy thật sự rất có sức cuốn hút, nắm chắc tiết tấu nhạc. Hơi thở nàng, cánh tay nàng, thân thể nàng mỗi một bộ phận đều như hòa lẫn vào cùng giai điệu, so với chỉ huy thì nàng càng giống như một vũ công hơn, dùng động tác thân thể để dẫn dắt dàn nhạc của mình, khiến cho người xem thật lâu rung động. Nói cho cùng, ngôn ngữ cơ thể cũng là một phần của âm nhạc, sử dụng tốt thậm chí còn có thể khiến cho âm nhạc càng ngấm sâu vào lòng người.
Rất nhanh bản nhạc đã chuyển sang chương thứ 2, cả khán đài còn đang chìm đắm mơ màng trong tiếng nhạc du dương, Ngàn Thảo đột nhiên lên tiếng giọng điệu đầy nghiêm khắc: ” Trống định âm, nhịp thứ sáu không đúng. Mời tập trung vào bản nhạc giúp ta.”
Đám âm nhạc lão sư ngồi dưới khán đài vốn mang thái độ chế giễu đến xem Ngàn Thảo chỉ huy có chút ngoài ý muốn sững sờ. Vừa rồi thật sự xảy ra lỗi sao? Nàng ta làm sao có thể phát hiện ra được. Huống hồ giữa bao nhiêu nhạc cụ diễn tấu như vậy mà có thể nghe ra trống định âm mắc lỗi há chăng chuyện này chỉ có nhân tài kiệt xuất trong giới âm nhạc mới có thể làm được đi?
“Không nghĩ tới vị lão sư này trình độ cũng không tệ, nàng thật là dạy toán học sao?” Nam nhân một thân tây trang màu đen ngồi hàng ghế đầu tiên thì thào
Kết thúc diễn tấu, Ngàn Thảo rốt cục thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao không khí hôm nay khiến nàng cảm giác giống như đang đứng trên sân khấu chính thức a?
Ý định thu dọn đồ đạc về nhà, Ngàn Thảo tay vừa động, túi xách liền đột nhiên bị cầm đi, Nghiêm Húc vai đeo túi đàn violon đứng ngay bên cạnh : “Lão sư, ta xách giúp ngươi”.
“A, ta..” Ngàn Thảo vừa định nói không cần, liền nhìn đến Cao Đồ ánh mắt sáng rực đang đi về phía mình, bèn vội vã chạy ra ngoài cửa thuận tiện kêu Nghiêm Húc: “Đi thôi!”
Nghiêm Húc vui vẻ xách theo túi đồ chạy theo.
Ngàn Thảo vừa bước ra đại sảnh, ánh mắt lướt nhìn về phía sau, Cao Đồ vẫn còn đứng ở cách đó không xa, ánh mắt mất mát lại nhìn Nghiêm Húc mang vẻ tức giận.
Vội vàng đi xa khỏi tầm mắt của Cao Đồ, Ngàn Thảo đưa tay đoạt lại túi xách trong tay Nghiêm Húc: “Lão sư về trước, hẹn gặp lại!”
“Lão sư, đợi ta một chút”. Nghiêm Húc vòng đi lên trước mặt Ngàn Thảo đối nàng cười nho nhã lễ độ:” Lão sư, tuần sau ta sẽ có cuộc thi phân cấp, ngươi có thể chỉ giáo ta một chút được không?”
“Nhưng là ta đã có hẹn a.”
“Nga, vậy sao…Vậy ngày mai thì sao?”
“Ngày mai ta còn phải chấm bài tập”
“Nhưng là lão sư mấy ngày nay đâu có cho chúng ta bài tập đâu?”
Ngàn Thảo vò đầu cười khan một tiếng: “A, thế sao? Ta đều quên mất..”
“Lão sư là không muốn dạy ta đi?” Nghiêm Húc đột nhiên hỏi
“Không phải.. Chính là… Dù sao ta cũng không phải là âm nhạc lão sư, sợ rằng dạy linh tinh cho ngươi. Ngươi vẫn là nên đi tìm âm nhạc lão sư chỉ giáo thì tốt hơn.”
“Nhưng mà ta lại cảm thấy Ngàn Thảo lão sư là người thích hợp nhất, lúc ngươi chỉ huy ta cảm giác thật sự bị cuốn hút, chỉ nghe theo mệnh lệnh chỉ dẫn của ngươi. Ta nghĩ nếu Ngàn Thảo lão sư dạy ta đàn violon chắc chắn kết quả sẽ rất tốt”.
Không có cách nào cự tuyệt, Ngàn Thảo đành phải tạm thời đáp ứng yêu cầu của Nghiêm Húc, nhưng bởi vì nghĩ đến bộ AV kia, ấn tượng trong lòng nàng đối với Nghiêm Húc vẫn luôn là một kẻ biến thái, có nam sinh nào lại vì mê luyến lão sư mà đem nàng bắt cóc? Lại cư nhiên vì lão sư không nghe lời liền đối nàng luân gian? Quan trọng hơn là một cái kẻ đáng sợ như vậy nhưng lại ngụy trang bề ngoài nhã nhặn, đánh lừa con mắt người ngoài lâu như vậy a!