Tưởng Nguyệt ra khỏi nhà, chiếc xe cảnh sát chờ cô ở trước cửa. Nhiệm vụ lần này cũng không lớn, chủ yếu là dàn xếp vài cảnh để thuận lợi cho sau này.
Chiếc xe cảnh sát dừng lại ở khu nhà phía sau chợ, cuối xóm tụ lại một đám đàn ông vừa nhìn đã biết là không phải người đàng hoàng.
Tưởng Nguyệt mở cửa xe đi xuống, tuýt còi ở trên môi.
“Kiểm tra đột xuất đây, các người khuya rồi còn tụ tập ở đây làm gì?”
Ba bốn tên đàn ông nhìn Tưởng Nguyệt dò xét, sau đó một tên trông có thể là “cầm đầu” đứng ra phía trước đối diện với cô.
“Đồng chí cảnh sát, trông cô lạ quá mới vừa tới đây hả?”
“Đúng vậy, tôi mới chuyển công tác đến. Các người tụ ở đây có chuyện gì không?”
Tên cầm đầu đánh giá cô một lượt, sau đó còn liếm môi rất tởm. Tưởng Nguyệt cố che giấu cảm giác bài xích, ưỡn ngực nhìn thẳng.
“Anh em nói chuyện phiếm thôi. Bọn này là người của anh Hổ. Đều là người quen, về hỏi cấp trên của cô em là biết.”
“Cái đó không thuộc trong phạm vi công tác. Nói tóm lại tôi muốn soát người, kiểm tra hành chính thôi, theo luật là được phép.”
“Được, soát thế nào đây. Có cần anh đây cởi hết quần áo cho em nhìn không?” Tên cầm đầu càng lúc càng trắng trợn.
Đám đàn em của gã cười nắc nẻ, trông đang hưởng ứng cổ vũ nhiệt tình lắm.
“Không cần cởi, tôi có nghiệp vụ.”
Tưởng Nguyệt làm hành động soát người, lúc cô cho tay vào túi quần người đó liền sờ thấy một “vật” lạ, hình như là một cái túi nilon. Cô muốn lấy ra xem thì bị giữ chặt tay, gã rút trong túi sau ra vài giờ giấy mệnh giá lớn nhét vào túi áo sơ mi của cô.
Lúc như vậy còn cố ý đùa bỡn lại như vô tình chạm vào ngực của cô, Tưởng Nguyệt hít thở thật sâu để nhẫn nhịn.
Gã nói:”Đừng cố tìm tòi thứ gì cả, không tốt đâu hiểu không?”
Tưởng Nguyệt nhìn gã, cố tình lộ ra vẻ mặt đang suy nghĩ, phân vân.
“Này, có chuyện gì thế?”
Giọng phụ nữ lanh lảnh vang lên phía sau, theo như phán đoán của cô thì chắc là giọng của Tiêu Đào. Trí nhớ và thính lực của Tưởng Nguyệt xưa nay đều rất tốt.
Tiêu Đào đi cùng Lục Trí đến trước mặt cô.
“Trời ạ, em gái cảnh sát em sờ cái gì mà lâu quá vậy. Trong túi anh làm gì có đồ vật phi pháp, chỉ có “hàng” của anh đây, cẩn thận kẻo trúng anh đó nha.” Gã lưu manh nói rất lớn, gần như muốn bắt loa thông báo luôn.
Tưởng Nguyệt rút tay về, giả vờ tỏ vẻ lúng túng.
“Em gái cảnh sát mắc cỡ rồi hả, đáng yêu quá.”
“Mẹ mày, nói cái gì đó?”
Lục Trí pát đầu gã lưu manh, nghiến răng chửi rủa. Gã cũng không hiểu gì, nhưng mà Lục Trí là người gã khổng thể đắc tội. Anh Hổ coi trọng thiếu niên này, con gái của anh ta cũng coi trọng hắn.
“Được rồi, không có gì hết thì giải tán đi. Chỗ này cấm tụ tập!”
Tưởng Nguyệt lên xe cảnh sát rời đi.
Tiêu Đào nhìn theo khẽ lắc đầu, sau đó hoang mang nhìn Lục Trí, cô ta lo lắng kéo tay hắn nói:”Anh Trí à mẹ của anh… À không phải dì kế của anh là cảnh sát khu vực hả?”
“Ừ.”
“Trời ơi, anh để dì ta ở bên cạnh mình nhỡ đâu…” Tiêu Đào làm ra vẻ mặt nghiêm trọng.
“Không có gì, Tiểu Nhãn đưa chị Đào về đi.”
Nói rồi hắn quay lưng rời đi, mặc kệ ánh mắt không cam tâm của Tiêu Đào.
Lục Trí về nhà, căn nhà trống trãi chỉ có một mình hắn. Sự yên tĩnh bao trùm lấy hắn, khiến hắn có những suy nghĩ không nên có…