Nhà kho dưới lầu.
Giám thị 922 và 154 đi tới đi lui tìm dụng cụ, còn thí sinh bị phạt chân chính thì ôm cánh tay dựa vào cửa, sắc mặt âm trầm.
”Đừng có nhăn nhó nữa. Nếu có xảy ra đánh nhau, cậu không đánh lại anh ta đâu.” 922 nói.
Có lẽ là do chữ ”giải” kia gây kích động quá lớn, 922 đã thay đổi thái độ với Du Hoặc một ít, không có nói chuyện kiểu công việc như trước nữa.
Du Hoặc không hé răng nửa lời, nhưng nhìn biểu cảm thì biết, hắn cho rằng anh ta đang bốc phét.
”Cậu cho rằng số 001 là để trưng chơi sao?” 922 nói, ”Năm đó lần đầu tiên tôi gặp boss…… trong hoàn cảnh nào thế nhỉ? Hình như là ở căn cứ quân đội dã chiến nào đó, không nhớ nữa. Nói chung là một con phố! Suốt cả con phố đó, trên mặt đất toàn là máu với máu, trên vai anh ấy đang xách một khẩu pháo to thế này này……..”
”Mau đi tìm cái xô cho tôi đi.” 154 lạnh mặt ngắt lời anh ta.
”Rồi.”
922 chưa thoả mãn mà nhớ lại một phen, dưới con mắt săm soi của giám thị 154, quay sang Du Hoặc nói: ”Cậu đi trước đi, tôi đi tìm cái xô cái đã.”
.
Du Hoặc cùng 154 đi dọc theo hành lang dài ngoằn ngoèo.
”Đống máu này phải dọn sạch sẽ.” 154 chỉ chỉ trên mặt đất đầy những vết máu, sau đó lại đi tới phòng giam của lão trọc mở khoá.
”Các anh đều là thí sinh sao?” Du Hoặc đột nhiên mở miệng.
154 sửng sốt, gật đầu nói: ”Đúng vậy, đã nhiều năm về trước rồi.”
”Tại sao lại trở thành giám thị?”
154 nghĩ nghĩ một chút, nói: ”Thì vượt qua kỳ thi thành công, thành tích đạt xuất sắc.”
Du Hoặc nhíu nhíu mi: ”Kỳ thi này rốt cuộc là thứ gì?”
154 nhìn hắn, có chút mơ hồ nói: ”Chắc là một dạng….. cơ chế sàng lọc đặc biệt. Thì thi thố mà, lúc nào chả thế.”
Du Hoặc mỉa mai: ”Thi quái gì chứ? Thủ khoa can đảm sao?”
Đang nói chuyện thì loại cảm giác như có ai đó theo dõi mình lại xuất hiện.
Du Hoặc ngước đầu lên nhìn, vẫn là trần nhà trắng như tuyết, không có lỗ thủng nào, cũng không có thứ gì ló đầu xuống nhìn chằm chằm vào hắn.
”Loại người nào sẽ bị lôi đến nơi này?” Hắn làm lơ cái cảm giác kia đi, tiếp tục hỏi.
154 nghĩ nghĩ, nói: ”Loại người cực kì nguy hiểm.”
Du Hoặc mặt không biểu hiện cảm xúc.
154 nhớ tới cái phòng toàn người già, khuyết tật, bầu bí kia, lại nói: ”…….Cũng không chính xác cho lắm.”
Du Hoặc: ”Này là cái quỷ gì? Sự kiện ma quái?”
154 lắc lắc đầu: ”Không phải là sự kiện ma quái, là……..”
”Tinh”
Lại là cái âm thanh ấy.
Du Hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, cứ nghĩ là cái vị giám thị 001 kia cũng tới đây.
Nhưng phía sau lại không có một bóng người, mới quay đầu, thì ra là âm thanh nhắc nhở phát ra từ chỗ 154.
154 chà sát ngón tay.
Ngón trỏ cậu ta đeo một chiếc nhẫn trơn, tia sáng cảnh cáo màu đỏ là phát ra từ chiếc nhẫn. Vừa thấy tia sáng đỏ, 154 lập tức ngậm miệng.
”Cái gì đây?” Du Hoặc hỏi, ”Vừa rồi tên 001 cũng có.”
”Nhắc nhở vi phạm quy định.” 154 xoay xoay chiếc nhẫn, ngăn tia sáng phát ra.
”Các anh cũng có hạn chế và quy định nữa sao?”
”Tất nhiên, nhiều hơn nữa là đằng khác.” Giọng của 922 từ xa truyền tới.
Anh ta xách một cái xô nhôm, băng qua mấy vết máu trên mặt đất đi tới, ”Nghiêm cấm nhắc tới chủ đề nguy hiểm, nghiêm cấm trợ giúp thí sinh giở trò gian lận, nghiêm cấm giám thị phát triển quan hệ không đứng đắn cùng thí sinh……”
Du Hoặc: ”…..”
”Ờ thì đương nhiên, vấn đề này không có khả năng xảy ra.” 922 nói, ”Không đánh nhau thì không sao, nếu mà có đánh nhau, nghiêm cấm giám thị giết chết thí sinh vi phạm quy chế….. Vân vân mây mây.”
”Vậy thí sinh giết chết giám thị thì sao?” Du Hoặc hỏi.
922: ”……”
”Vậy nếu các anh vi phạm quy định thì sẽ có hậu quả gì?”
154 mặt khẽ chuyển sang trắng bệch.
922 tương đối dễ nói chuyện hơn cũng im lặng hai giây, sau đó cười gượng nói: ”Đừng hỏi nữa, nói chung là rất đáng sợ. Trước mắt tôi cũng chưa dám vi phạm, tương lai lại càng không.”
”Cho nên á, đừng hỏi những vấn đề nguy hiểm thế này nữa, chung sống hoà bình không được sao?” 922 đem xô nhôm đặt trước mặt Du Hoặc, ”Thành công vượt qua kỳ thi, tranh thủ cơ hội còn sống mà đi ra ngoài, có một số việc tự khắc sẽ biết.”
.
154 không hề mở miệng, cậu ta mở khoá phòng tạm giam ra.
Cửa vừa mở ra, một hương thơm nồng nặc nức mũi bay đến.
Bên trong ngoại trừ máu thì còn có cặn và bụi bẩn bám trên mặt đất với vách tường.
Du Hoặc tỏ ra chán ghét: ”…. Phòng tạm giam này thường đều do các anh dọn dẹp?”
”Đương nhiên là không dùng bằng tay rồi.” 922 bịt mũi nói, ”Bằng không so với trừng phạt, chúng tôi có gì hơn?”
”Ghê tởm thì có ghê tởm thật, nhưng quét dọn vẫn còn hơn bị giam.”
Du Hoặc làm mặt lạnh nhìn về phía anh ta.
Giám thị 922 ngượng ngùng mà nói: ”À… với cậu thì, có lẽ tốt hơn là ở chung phòng với boss của chúng tôi, phải không?”
Dứt lời, anh ta vội vàng kéo 154 chạy mất không thấy bóng dáng.
Hành lang lại trở về yên tĩnh.
.
Thật sự quét dọn là không có khả năng.
Du Hoặc dựa vào khung cửa, đôi mắt lạnh lẽo quét một lượt, sau đó xách theo xô nhôm hứng đầy nước, trực tiếp dội thẳng vào trong phòng.
Làn nước mau chóng cuốn trôi mấy vệt máu, những vết cáu bẩn dính trên sàn nhà và vách tường cũng đều được rửa sạch đôi chút, trở nên trắng hơn.
Du Hoặc ngồi xổm xuống đất, phía trước chân hắn có một miếng… nhìn kĩ hơn thì như một mảnh xương, bên trên còn quấn một lọn tóc dài màu đen.
Rốt cuộc trong đầu lão trọc chết tiệt kia chứa mấy thể loại phim ma gì thế này?
Du Hoặc cố chịu đựng nuốt cơn buồn nôn xuống, mặt không biểu tình dựa vào cửa.
.
Toàn bộ căn phòng được dọn dẹp một lần, máu thịt và rác rưởi chất đầy cả một xô.
Trong đống tóc được chất phía trên cùng, một mảng da chẳng biết từ đâu xuất hiện bên trong. Vì từng bị ngâm trong nước nên mảnh da hiện lên sắc trắng, nhìn càng giống hàng giả.
Trên đó có một hình xăm bắt mắt, là hình hoa linh lan(*) đơn giản mà xinh xắn.
(*)
Ba tiếng sau, giám thị 922 xuất hiện một lần nữa, dẫn Du Hoặc trở lại phòng thi.
Tần Cứu cử động gân cốt một hồi, định tìm 154 bảo nấu chút thức ăn. Kết quả vừa mở cửa văn phòng, một xô máu thịt bầy hầy được đặt ngay ngắn trước cửa, bên cạnh là một tờ giấy xé vội, chữ viết có chút qua loa, trên ấy viết:
[Tặng anh, không cần cảm ơn]Giọng của giám thị 154 truyền tới: ”Boss, tôi định nướng khối thịt bò này, anh muốn ăn không?”
Tần Cứu: ”………Tôi nghĩ cả ngày hôm nay tôi sẽ không có đói đâu.”
154: ”??????”
Cậu ta cầm găng tay lò nướng rẽ qua một chút, nhìn chằm chằm xô máu thịt bầy hầy kia ba giây, nói: ”Tôi tin cả đời này tôi cũng không đói nữa.”
Tần Cứu gỡ tờ giấy kia xuống, dựa vào cánh cửa nhìn trong chốc lát, hỏi 154: ”Cũng là thí sinh kia, lần thứ ba vi phạm quy chế sẽ xử phạt như thế nào?”
Lời nói anh không nhanh không chậm, vài chữ còn được nhấn mạnh thêm một chút, khiến cả câu nói lại có chút khiêu khích một cách dửng dưng.
154: ”……… Chắc là không có lần thứ ba đâu nhỉ?
”Ai biết được chữ ngờ.”
Giám thị 154 cẩn thận nói: ”Người bị phạt sẽ là chúng ta….. Phải giám sát trực tiếp ở phòng thi, làm camera sống.”
Tần Cứu: ”……..”
Căn gác im lặng một cách đáng sợ.