Ô Di Hà ra hiệu cho Thừa Lân lên ngựa, dặn bước lên tuyết đi có chậm hơn nhưng sẽ không ồn ào. Nói rồi thi triển khinh công, di chuyển từ ngọn cây này sang ngọn cây khác, tốc độ vượt trội so với Thừa Lân trên lưng ngựa, nhưng tuyệt nhiên không gây ra tiếng động gì. Thừa Lân lấy làm phục.
Di chuyển không lâu thì họ tới trại của người Kim, lưng nép vào quả núi, trước mặt nhìn ra sình lầy. Ngựa của Thừa Lân không di chuyển được, chàng đành phải xuống ngựa dắt bộ lội qua. Sình lầy phía dưới thì bùn ngập tới mắt cá chân, toàn những cây cỏ tùm lum bao bọc, phía trên lại toàn cây rủ lá xuống tận mặt bùn, trông thật gớm ghiếc. Bình thường không có chiến sự sẽ chẳng ai ở đây cả, nhưng đang nước sôi lửa bỏng, nếu có bị tấn công thì đường vào trại vừa hẹp vừa khó đi, kẻ địch quân số đông tới bao nhiêu cũng gặp bất lợi.
Ô Di Hà giới thiệu Thừa Lân tới các vị huynh đệ. Họ Ô Di nói tổng cộng hai mươi tám vị, nhưng Thừa Lân chỉ thấy có hai mươi hai. Chàng không muốn biết số phận của sáu người kia ra sao rồi.
Người Thiết Lĩnh phần lớn đều từ tộc Dã Nhân, thân thể họ đồ sộ, ai cũng đều cao tối thiểu hơn Thừa Lân một cái đầu, sức vóc mỗi người phải bằng hai thanh niên người phàm hợp lại. Thừa Lân chào họ một lượt, đi tới người thứ tám—kẻ với cặp lông mày rậm như hổ và chiếc mũ lông da sói trên đầu—thì bị hắn siết chặt tới cánh tay, tới mức chàng thấy đau nhức.
“Ngươi kiếm đâu ra thanh kiếm đó?” Hắn hục hặc hỏi.
“Sư phụ tôi là Ni Kham Gia Tịnh truyền lại cho tôi,” Thừa Lân đáp.
“Tiểu tử dối trá! Ô Di Đạo ta đây nửa đời tầm sư học võ đạo, Bắc du lên Hồ Lý Cải thỉnh sư không dưới ba lần, chưa bao giờ được chấp thuận. Ngươi như nhành cây khô, ta bẻ một cái là gãy làm đôi, mà dám vỗ ngực tự nhận mình là đệ tử Ni Kham?” Nói rồi, hắn mới quay sang bốn bề mà lớn tiếng, “Tên tiểu tử này là kẻ ăn cắp! Hắn là dòng dõi Kim chủ, ắt cũng là lời xảo quyệt. Nay tất cả huynh đài đều ở đây, ta sẽ cho hắn lộ bộ mặt thật.”
Trong đám đông huynh đệ xung quanh có tiếng xì xào bàn tán.
Nói rồi, hắn rút ra một cây đoản kiếm, sừng sững đứng trước mặt Thừa Lân. “Ta và ngươi tỉ thí ngay bây giờ. Nếu ngươi trụ nổi năm hiệp, ta sẽ rút lại lời ta nói. Còn nếu không, ta sẽ tước thanh kiếm báu của ngươi khỏi tay ngươi.”
Ô Di Hà quát, “Thế đệ (em họ), cấm có vô lễ!”
Ô Di Đạo nạt lại, “Nếu không vì ta cần nhân lực, đệ đã giẫm nát tên tiểu tử này ngay tại đây rồi. Nếu hắn ta thực sự là đồ đệ Ni Kham, hắn không có gì phải sợ cả. Chẳng phải huynh cũng muốn biết sao?” Rồi lại quay ra Thừa Lân. “Ngươi sợ rồi chứ gì? Hãy ngoan ngoãn giao nộp thanh kiếm ra đây, và ta sẽ không khiến ngươi tử thương. Dù gì thì ngươi cũng không vung nổi nó đâu.”
Thừa Lân nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Khi chàng mở mắt, chàng rút thanh Không Ngưng Kiếm ra. Thanh kiếm đi trong không khí, kêu vút một tiếng tinh gọn.
“Ta đồng ý tỉ thí,” chàng đáp.
*Không Ngưng Kiếm: Không Ngưng Kiếm là một thanh kích kiếm lưỡi mảnh làm từ trọng thiết, có lõi bạch kim được luyện thành trong dung nham hàng chục năm, nặng tới trăm cân, vô cùng khó sử dụng. Khi kẻ sử dụng có thể truyền nội công vào thần khí, Không Ngưng Kiếm trở nên nhẹ hơn tương đối, dù vẫn gây ra nhiều khó khăn cho kiếm nhân. Kẻ chưa biết dùng hay sử dụng kiếm để chém, nhưng Không Ngưng Kiếm được sinh ra dành cho việc đâm thẳng, ép chết đối thủ với sức nặng trăm cân của mình. Một thanh trọng kiếm như Không Ngưng Kiếm tưởng như khó bề dung hòa với Hạc kiếm pháp, nhưng do kẻ nội công càng thâm hậu kiếm càng nhẹ, lại thêm việc khi thanh kiếm va chạm với thanh kiếm khác, trọng lực từ nó truyền qua vũ khí của đối phương, lại có thể khiến đối phương nặng nề chậm chạp hơn. Kẻ thành thục Hạc kiếm pháp mà sử dụng Không Ngưng Kiếm, nếu kéo dài trận tỉ thí lâu, sẽ có thể khiến bản thân càng thanh thoát mà đối phương càng mệt mỏi.
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~